Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1026 - Chương 1026. Muốn Đi Về Sương Trắng (2)

Chương 1026. Muốn đi về sương trắng (2) Chương 1026. Muốn đi về sương trắng (2)

Có thể xứng với nghịch thiên cải mệnh.

Chính vì vậy, Không U tiên tử mới được vô số thanh niên tuấn kiệt, tu sĩ nhiệt tình theo đuổi.

Mà bản thân nàng cũng có bối cảnh thâm hậu, có tu sĩ sai lầm đã từng muốn dùng sức mạnh nhưng sau cùng đã bốc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Đông Phương Diệu thấy sắc mặt vi diệu của Lý Phàm thì nhịn không được khuyên nhủ: “Lý đạo hữu, nghe ta không sai đâu. Hồng nhan đều họa thủy, huynh đệ mới thật sự là trượng phu…”

“Haha, Đông Phương huynh nói có lý. Nữ tử như vậy, ta không trêu vào nổi!” Lý Phàm cười lớn, cắt ngang lời hắn.

“Vòng xoáy mưa gió lớn đã lắng lại, tiếp theo đạo hữu sẽ đi đâu?” Lý Phàm lại hỏi.

Đông Phương Diệu nghe thấy lời đồng ý của Lý Phàm thì vui vẻ ra mặt: “Ta có một đạo hữu tên là Hoàng Phủ Tùng. Tâm hợp ý đầu với ta, tình như tay chân. Lý huynh hợp ý ta như vậy, chắc hẳn hắn cũng sẽ vô cùng vui sướng khi gặp.”

“Trước đó không lâu, ta nghe nói hắn muốn đến Vực Thẳm Gào Thét gì đó, nói là cơ hội lập công lớn hiếm có. Muốn mời ta đi cùng. Dù sao ta cũng rảnh rỗi, gần đây lại ngộ ra thần thông mới, ngứa tay khó nhịn, sau này muốn đến đó tham gia náo nhiệt.”

“Thế nào, Lý huynh ngươi có hứng thú không?” Đông Phương Diệu nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

“Vực Thẳm Gào Thét? Sương trắng, mê vực, lập đại công?” Lý Phàm híp mắt lại, vô số manh mối nối lại với nhau.

“Là vinh hạnh của ta. Cầu còn không được.” Lý Phàm suy nghĩ, không do dự nhiều, lập tức đồng ý.

“Được!” Đông Phương Diệu mừng rỡ.

“Ta hỏi xem hiện giờ hắn ở đâu, tìm hắn tụ họp!”

Nói xong, hắn lập tức lấy ra linh phù truyền tin, hỏi thăm.

Không lâu sau, Đông Phương Diệu thu hồi linh phù lại.

“Châu Thiên Vũ, đi thôi!”

nghe thấy địa danh quen thuộc này, Lý Phàm mỉm cười. Sau đó đi theo sau Đông Phương Diệu, đi về phía pháp trận truyền tống gần nhất và bay đi.

Trong Thú Chủng giới.

Ngay khi Hứa Bạch sắp tiến vào cảm ngộ thiên vận thế giới thì chợt mở mắt ra.

Hắn đứng trên bầu trời, hé mở đôi môi như nói gì đó.

Đột nhiên thiên địa rơi vào yên tĩnh.

Sau đó, ngàn vạn tiếng yêu thú rống giận từ khắp nơi liên tục vang lên trong thế giới.

So với những dị thú cường đại xưng vương xưng bá trong Thú Chủng giới lúc trước thì những con này đến từ thời thượng cổ, là tiếng gầm đến từ những nhân vật mạnh mẽ nhất trong bộ tộc yêu thú.

Mang theo khí thế hoang cổ hung dữ, toàn bộ dị thú cần mẫn khổ nhọc trong Thú Chủng giới lúc này đều ngước đầu lên nhìn hướng âm thanh truyền đến, run rẩy, không chịu nổi mà quỳ xuống.

Ở trước mặt Hứa Bạch, giống như cảnh tượng vòng xoáy lớn Thời Gian Thận Cảnh vừa rồi, xuất hiện từng vết nứt màu đen.

Không gian xung quanh đều tê liệt.

Cảnh tượng trở nên vặn vẹo, ngay cả bản thân thế giới cũng trở nên bất ổn.

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.

Chính là Phương Tái Tể.

“Tông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn hơi sợ hãi nhìn Hứa Bạch hỏi.

Còn tưởng rằng có kẻ địch cưỡng ép phá vỡ không gian, chế tạo thông đạo, muốn bắt Hứa Bạch đi.

Phương Tái Tể đang định ra tay cứu viện thì thấy Hứa Bạch khép chặt miệng.

Tiếng rống giận của yêu thú đầy trời lập tức biến mất, thế giới trở nên yên tĩnh lại.

Vết nứt nhỏ bé trong không gian cũng không còn, hứa Bạch nhìn Phương Tái Tể một cái, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ lĩnh ngộ ra một thức thần thông mới mà thôi.

“À…” Phương Tái Tể giật mình đánh giá Hứa Bạch.

“Dị tượng vừa rồi là do tông chủ ngươi lĩnh ngộ thần thông tạo thành ư? Thật hay giả vậy? Chiêu thức của ta và Liễu Tam cũng rất khó có hiệu quả như vậy đó?”

Vẻ mặt Phương Tái Tể nghi ngờ.

Hứa Bạch không thèm để ý đến hắn, chỉ hồi tưởng lại quá trình mình thi triển thần thông vừa rồi.

“Kỳ lạ, thiên phú của phân thân này cao đến bất thường.”

“Cùng quan sát vết nứt Thời Gian Thận Cảnh, bên phía bản tôn cũng chỉ được một ít. Nhưng phân thân này…”

“Cùng xem thân hình vạn thủ, như thể chìm vào kỳ cảnh, tai nghe tiếng vạn thú gào thét. Thậm chí những yêu thú kia rất mơ hồ, căn bản không rõ lai lịch, mọi hình ảnh đều hiện lên trong đầu rất rõ ràng. Mà lại.”

Hứa Bạch nhìn hai tay mình.

“Thông qua biểu tượng, nhìn bản chất. Trong nháy mắt lĩnh ngộ, phục chế uy năng liệt giới…”

“Tinh huyết của Hứa Khắc, lại thêm lông vũ Huyền Điểu thì có thể làm đến mức độ như vậy sao?”

“Hay là bởi vì Bạch tiên sinh?”

Khi trong đầu Lý Phàm hiện lên những ý nghĩ này, đầu tiên là cảm thấy hoang đường.

Nhưng tham khảo khí chất của Hứa Bạch, hai bên cũng rất giống.

Nhưng…

Nếu thật sự như vậy thì sao?

“Chỉ là rất giống mà có thể cùng chung thiên địa, tạo hóa chi kỳ…”

Lý Phàm bỗng nhớ đến đến sự tích từ triều đại trước của Đại Huyền.

Trưng Hư Đế của tiền triều cuối thời dại trước vốn khó được phục hưng quân đội. Từ khi mười sáu tuổi kế thừa hoàng vị đến nay, giết quyền thần, san bằng giặc cỏ, chấn hưng thủy lợi, miễn thu thuế, quét sạch tượng vương triều sụp đổ, khá giống với thánh hiền thời cổ. Nhưng hơn hai mươi năm, thiên hạ trời yên biển lặng, vô cùng hưng thịnh và phồn vinh. Bách tính không lo cơm áo, vang danh minh quân, quần thần bái phục, viết sách ca ngợi vua hiền đức.

Nếu hắn luôn như vậy thì chỉ sợ sau này không có chuyện hoàng đế Đại Huyền khai quốc, thay trời đổi đất.

Bình Luận (0)
Comment