Nhưng mọi thứ đều đột nhiên thay đổi vào năm Trưng Hư Đế 37 tuổi. Nguyên nhân là tình yêu cả đời của hắn, Đoan Mộc hoàng hậu bị bệnh qua đời.
Đột ngột nhận tin dữ, Trưng Hư Đế suýt ngất đi. Sau đó vì quá đau lòng, mấy tháng không để ý đến triều chính. Nếu chỉ như vậy thì triều đình còn hoàng tử, cho dù hoàng đế quy ẩn thì vương triều Đại Trưng cũng không đến mức gây ra nhiễu loạn lớn gì. Nhưng có lẽ vì nhà Chủy sắp gặp tai họa, khiến Trưng Hư Đế đi du lịch ở nơi lần đầu hắn và Đoan Mộc hoàng hậu gặp gỡ, gặp được một nữ tử có dung mạo cực kỳ giống Đoan Mộc hoàng hậu.
Chẳng những vẻ ngoài giống tám chín phần mà thần thái, giọng nói cũng không khác người trong mộng của hắn.
Lại còn trẻ tuổi.
Trong lòng Trưng Hư Đế chấn động, cho rằng là an bài của định mệnh, lúc đó đã đưa nàng về cung phong làm quý phi, quấn quýt ngày đêm.
Vì muốn đối phương vui vẻ, Trưng Hư Đế làm ra rất nhiều chuyện hoang đường. Khởi công xây dựng cung điện, xây một khu vườn trong cung, thậm chí còn đào một con sông nhỏ ở vùng ngoại ô hoàng thành, để đến lúc hứng lên thì mây mưa trong sông; lệnh cho thủ hạ sưu tầm những vật hiếm lạ trong dân gian, cho quý phi chơi…
Làm loạn trên dưới triều đình gà bay chó sủa, kêu ca ầm ĩ. Quần thần khuyên nhủ, nhẹ thì bị phế truất, nặng thì chém đầu.
Cho dù như vậy, dựa vào tích lũy nửa đời của Trưng Hư Đế, vương triều Đại Trưng cũng không đến mức chết ngay.
Nhưng sau khi quý phi sinh con, Trưng Hư Đế không biết uống phải thuốc gì, không để ý đến trọng thần khắp triều cùng phản đối mà muốn phế thái tử. Thấy thái độ Trưng Hư Đế kiên quyết, đương nhiên thái tử cũng không ngồi yên chờ chết, tụ tập đám đông làm phản: “Giết yêu phi, thay vua.” Việc này cũng nhận được Đoan Mộc gia và rất nhiều đại tộc trong kinh thành giúp đỡ.
Qua mấy ngày chém giết, tuy cuối cùng lần phản loạn này cũng kết thúc trong thất bại. Thái tử bại trạn tự vẫn. Nhưng vương triều Đại Trưng cũng tổn hại nặng nề.
Từ đó Trưng Hư Đế không lo triều chính, chỉ lo hưởng thụ.
Tình hình ngày càng tồi tệ, cuối cùng năm Trưng Hư Đế 56 tuổi, cung cấm bị quân khởi nghĩa công phá, Trưng Hư Đế và quý phi ôm nhau tự thiêu mà chết.
Học giả đời sau nghiên cứu đoạn lịch sử này đều vô cùng khó hiểu với việc Trưng Hư Đế trầm mê nữ sắc mà mất nước.
Chỉ có thể quy kết cho việc Trưng Hư Đế yêu say đắm Đoan Mộc hoàng hậu đến một mức độ không thể hiểu được. Cho nên sau khi Đoan Mộc hoàng hậu chết, Trưng Hư Đế gặp được nữ tử giống vậy mới khiến hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, thậm chí trở nên điên cuồng. Khiến giang sơn ngày một chôn vùi.
Vốn không phải chuyện mới mẻ trên thế gian. Tương tự như vậy, nếu nói phân thân của Hứa Bạch rất giống Bạch tiên sinh mà có thể được ưu ái trong thiên địa.
Cái đó hoặc là Bạch tiên sinh hoặc là hóa thân của Thiên Đạo, cũng có thể là thứ cực kỳ quan trọng của hắn trong Huyền Hoàng giới.
0
Đến nỗi mỗi giây phút của thiên địa đều đang mong chờ ‘Bạch tiên sinh’ tiếp theo xuất hiện. Thậm chí đến mức chỉ giống nhau cũng có thể tăng thêm cấp độ cho thiên địa pháp tắc.
“Bạch tiên sinh…” Những thứ liên quan đến hắn được thấy trong Vẫn Tiên cảnh trước đây đều lập tức lóe lên trong đầu, Hứa Bạch ngầm thừa nhận nhưng không nói.
Một lúc lâu sau, tạm thời dừng suy nghĩ lại, lấy ra mười bảy cánh hoa hoa Thiên Linh bị phong ấn bằng một bí pháp.
Hắn híp mắt lại, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng trên cánh hoa, cảm nhận khác hoàn toàn với bản tôn dần hiện lên. Giống như nhìn từ trên bầu trời xuống, nhanh chóng lướt qua toàn bộ châu Thiên Linh. Trong thoáng chốc, lờ mờ có thể nhìn thấy núi non sông suối, biểu cảm khác nhau của sinh linh, gió mây chập chờn, những hình ảnh hưng thịnh suy vọng.
Đối mặt với hoa Thiên Linh giống như thấy được mọi thứ xảy ra khắp thế gian trong châu Thiên Linh.
Một tia cảm ngộ yên lặng lướt qua trong lòng Hứa Bạch. Nhưng như tuyết bay vào nước, chỉ trong giây lát đã biến mất, khiến hắn mất mát và thất vọng.
“Cảm giác này giống như ta ban đầu, mượn nhờ Thương Hải Châu để nhìn thấy những thiên địa rộng lớn, nhìn những thay đổi thăng trầm của vùng biến. Cuối cùng lĩnh ngộ được ‘Sát Cơ Vô Tướng’.”
“Pháp thuật thần thông của tu sĩ, nói chung đều bắt nguồn từ bản thân thiên địa. Mà dùng thị giác của thiên địa đi lĩnh ngộ, đương nhiên càng trở nên dễ dàng hơn.”
“Có điều, dù sao chỉ là một đóa hoa ghi chép cảnh tượng thiên địa, cũng không phải thật sự là hợp thân của thiên địa. Muốn thu hoạch từ đó cũng không hề dễ dàng như vậy, cần ngộ tính cực mạnh. Giống như bản tôn trước đây, tự tay chế tác, cẩn thận quan sát rất nhiều lần vẫn cảm thấy nó chỉ đơn thuần là món đồ thưởng thức mà thôi.”
“Nhưng đây không phải vấn đề do hoa mà là của người.”
“Hừ.”
Sau khi sửa lại kế hoạch tinh vi trong đầu, Liễu Tam trở về chỗ cũ, tâm thần của Hứa Bạch cũng lắng đọng lại, tiếp tục ngắm hoa và ngộ đạo.
…
Châu Thiên Vũ.
Tốn không ít thời gian, cuối cùng hai người Đông Phương Diệu và Lý Phàm cũng đi vào trong thành Thiên Vũ, nhưng bọn họ không đến biệt viện Hoàn Vũ, nơi Lý Phàm được huấn luyện trận pháp ở kiếp trước.
Mà đến một gian phòng ở Luận Đạo lâu trong thành.
“Đợi một chút, ta đi thông báo cho Hoàng Phủ huynh, hắn lập tức đến ngay.” Đông Phương Diệu tùy tiện ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngón tay gõ lên sàn nhà, không bao lâu thì có một chén linh trà hiện ra.