Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1032 - Chương 1032. Thanh Huyền Khả Lượng Thiên

Chương 1032. Thanh Huyền khả lượng thiên Chương 1032. Thanh Huyền khả lượng thiên

“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Đông Phương Diệu mừng rỡ nói: “Ta vốn còn có chút sợ phiền toái, lo rằng cứ cách một khoảng thời gian thì phải trở về. Bây giờ thì tốt rồi, cứ trực tiếp đi thẳng vào trong sương trắng là được rồi.”

“Các huynh, ta không có tiền có quyền giống các ngươi. Một nghèo hai trắng tay, chỉ có thể cống hiến sức lực thôi!”

Đông Phương Diệu vỗ vỗ ngực, hứa hẹn: “Chuyện cần động thủ cứ giao hết cho ta. Các ngươi cứ ở phía sau xem kịch hay là được.”

Lý Phàm lắc đầu: “Đông Phương huynh nói đùa, nếu không có ngươi, ta làm sao có vinh hạnh gặp được Hoàng Phủ ca? Ta có thể so với những người tu hành khác đi trước một bước, khám phá sương trắng, hơn nữa một nửa phần tín dụng là của ngươi!”

Khuôn mặt Đông Phương Diệu sau khi nói hết một lèo sáng lên.

Ba người bàn bạc một lúc, cảm thấy tất cả mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa cho nên lập tức quyết định lên đường.

“Khu vực sương trắng thông thường nhiều nhất chỉ thưởng một chút độ cống hiến. Nếu muốn nhận được phần thưởng thực sự phong phú, vẫn là phải đi đi tìm mê vực chưa được phát hiện. Cho dù chúng ta có Lượng Thiên Giám mở đường, khu vực không biết như thế trong sương trắng quá rộng, cũng giống như mò kim đáy bể vậy. Chẳng qua là, ta từng nghe Kỷ viện trưởng nói, giữa các mê vực sẽ có hấp dẫn dung hợp lẫn nhau. Cho nên ở xung quanh mê vực đã biết rất có thể sẽ có phát hiện. Vừa đúng lúc ta biết rằng ở trong tường chắn sương chắn ở châu Thiên Vũ có một mê vực tên là ‘Du Văn Hoạt Tự’. Chúng ta cũng có thể qua bên đó thử vận ​​​​may.” Hoàng Phủ Tùng đề nghị.

“Du Văn Hoạt Tự? Đó là nơi quỷ quái gì vậy?” Đông Phương Diệu sờ sờ đầu, tò mò hỏi.

“Nghe nói trong số mê vực đã được xác minh, tính nguy hại ở mức hạ đẳng. Chỉ là do văn tự trong đó không thể cố định được bằng bất cứ cách nào, trôi nổi trên bầu trời của mê vực như những sinh vật sống. Cảnh tượng khá là kỳ lạ.” Hoàng Phủ Tùng giới thiệu sơ lược.

Lý Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đông Phương Diệu thì lại càng không có ý kiến ​​gì.

Cho nên ba điều khiển Phổ Hiền Chân Chu lao vào tường chắn sướng trắng theo sự hướng dẫn của Hoàng Phủ Tùng.

Ngay khi tiến vào làn sương trắng mênh mông, Hoàng Phủ Tùng đã ném Lượng Thiên Giám lên trên đầu.

Ánh sáng màu xanh nhàn nhạt phát ra từ Lượng Thiên Giám, khuếch tan ra xung quanh. Dùng Phổ Hiền Chân Chu làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn có bán kính một trăm dặm.

Bị ánh sáng màu xanh bao phủ, đôi mắt Lý Phàm hơi híp lại. Sau khi kiểm tra một hồi, phát hiện cơ thể cũng không có gì khác lạ, lúc này mới tạm thời yên tâm.

“Thật xui xẻo, chỗ này bị người khác nhanh chân đến trước mất rồi.” Hoàng Phủ Tùng liên tục lắc đầu.

“Vừa mới đi vào tường chắn sương mù mà thôi, bị người khác cướp trước cũng là chuyện bình thường.” Lý Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực ra sự chú ý của hắn đã tập trung vào một tấm bản đồ khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Hầu hết các khu vực trên bản đồ đều có màu trắng mờ mịt. Nhưng đã có một số chấm nhỏ và đường mảnh, đang bắt đầu không ngừng xâm chiếm.

Phóng to hình ảnh lên, một chấm màu đen nhỏ đánh dấu vị trí của bản thân.

Xung quanh là một mảng xanh đen, hoàn toàn tương phản với màu trắng mênh mông bên ngoài.

“Chỉ biết là khu vực này đã được xác minh, nhưng không có cách nào để biết được cụ thể thì bên trong khu vực có những thứ gì.”

Lý Phàm cũng không cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này.

Vạn Tiên Minh phát động kế hoạch khám phá sương trắng, rõ ràng là có mục đích của khác. Cảnh tượng chi tiết trong sương trắng đều là tuyệt mật. Làm sao có thể dễ dàng để cho các tu sĩ đảm đương công việc dò đường biết được.

Hoàng Phủ Tùng điều khiển Phổ Hiền Chân Chu, mục tiêu là phương hướng của mê vực ‘Du Văn Hoạt Tự’, đi vòng quanh khu vực màu xanh đen được biểu thị trên bản đồ. Vừa đi vừa kiếm cống hiến.

Sương trắng mênh mông giống như biển cả vô tận.

Dọc trên đường đi, ngoại trừ sương trắng thì không có gì khác.

Lý Phàm thông qua Lượng Thiên Giám để kiểm tra độ cống hiến của mình, điểm số tăng lên rất chậm.

Ba bốn ngày trôi qua nhưng chỉ mới hơn hai trăm điểm.

“Đối với tu sĩ bình thường mà nói, tốc độ kiếm điểm này không tính là chậm. Nhưng đối với ta mà nói, căn bản là vô dụng.”

“Khó trách Sóc Phong thấy chướng mắt.”

Ngoại trừ độ cống hiến, còn có một loại điểm tích lũy tên là ‘điểm thanh huyền’, dùng để đổi lấy vật tư đặc biệt.

Chỉ là điểm thanh huyền của Lý Phàm hiện tại vẫn là không, nên không thể xem xét danh sách cụ thể.

“Khám phá khu vực sương trắng thông thường thứ nhận được là độ cống hiến, vậy thứ nhận được khi khám phá mê vực hẳn là điểm thanh huyền.”

Trong lúc lơ đãng ánh mắt Lý Phàm lại nhìn đến Lượng Thiên Giám treo trên Phổ Hiền Chân Chu, phát ra ánh sáng màu xanh đậm, chiếu sáng một khu vực trong bán kính một trăm trượng.

“Huyền Thiên trận làm trung tâm, Thanh Huyền Giám làm nền tảng...”

Thanh Huyền Giám, Lý Phàm đã từng nghe Trương Chí Lương nhắc đến ở kiếp trước.

Nó là một trong những thể thứ sinh của Thiên Huyền Kính, tái tạo và lưu trữ tất cả thông tin kiến thức tồn tại trong Thiên Huyền Kính trước khi nó tách khỏi cơ thể mẹ.

Nó phong phú toàn diện, có thể gọi là bách khoa toàn thư của Huyền Hoàng giới bản ngoại tuyến.

Bình Luận (0)
Comment