Mà pháp trận trung tâm...
Ở kiếp này, sau khi Vạn Tiên Minh khai quật Huyền Thiên Pháp Vương đang ngủ say trong Tử Tiêu tông, trận pháp dùng Thiên Huyền Kính làm trung tâm đã rất khác so với kiếp trước. Từ “Thiên Huyền Tỏa Linh” biến thành “Huyền Thiên Phong Linh”.
Tính công kích càng mạnh hơn. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là sự khác biệt trong thứ tự trước sau của “Huyền” và “Thiên”, dường như chứng minh “Huyền Thiên Phong Linh trận” nằm dưới sự kiểm soát của tu sĩ.
Bất kể là khi đối mặt với Xích Viêm, Hồng Hi tiên quân sử dụng Tiểu Kính. Hay lúc này là Lượng Thiên Giám tồn tại như một cá thể đơn độc, nhưng có đủ một phần sức mạnh của Thiên Huyền Kính. Đều có thể làm bằng chứng cho quan điểm này.
“Nói ra, không biết kiếp trước ‘đĩa Giải Ly’, mánh khóe lớn nhất trong cuộc so tài xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận ở kiếp trước, có xuất hiện trong danh sách đổi điểm thanh huyền lần này không.”
Thể thứ cấp của Thiên Huyền Kính là cá thể tách rời, diễn hóa của Thiên Huyền Kính, tuy kém xa so với bản thể, nhưng vẫn được coi là bảo vật quý hiếm hạng nhất của Huyền Hoàng giới.
Điều duy nhất Lý Phàm biết: Thanh Huyền Giám ghi lại mọi thứ trên thế gian; đĩa Giải Ly có sức mạnh tính toán mạnh mẽ, khả năng phá trận vô song; thậm chí Ách Diệt thạch bàn có thể ngăn che nhận biết của Huyền Võng, tạo ra sơ hở...
“Nếu kiếp này may mắn có được một trong những thể thứ cấp đó, thì lúc Hoàn Chân kết thúc lựa chọn phương án lưu lại, nhất định phải chọn nó.”
“Suy cho cùng, cho dù trở lại Kim Đan kỳ, đối với ta việc đạt được Nguyên Anh cũng chỉ là chạy lại một lượt lưu trình mà thôi.”
Giữa lúc mạch suy nghĩ của Lý Phàm đang cuồn cuộn, không ngừng tuôn trào.
Một tiếng thì thầm bất ngờ vang lên bên tai, làm hắn bừng tỉnh từ trong ảo tưởng.
Lý Phàm đột nhiên nhìn trái nhìn phải.
Trong sương trắng, yên tĩnh không một tiếng động. Vì vậy tiếng thì thầm quái lạ đột nhiên xuất hiện này càng thêm rõ ràng, kỳ dị.
Lý Phàm nheo mắt lại, muốn xác định nguồn gốc của âm thanh đó.
Nhưng phương hướng của âm thanh lúc bên trái lúc bên phải, lúc lại phía trước lúc lại sau, thậm chí có lúc còn giống như xuất hiện bên tai Lý Phàm.
Khiến người ta dựng tóc gáy.
Sự bất thường của Lý Phàm nhanh chóng thu hút sự chú ý của Hoàng Phủ Tùng.
“Lý huynh, ngươi làm sao vậy?” Hắn hơi quan tâm hỏi.
Đông Phương Diệu mặt ủ mày chau nghe vậy cũng lấy lại tinh thần, quăng ánh mắt dò hỏi.
Ngươi có nghe thấy gì không?” Lý Phàm vẻ mặt hơi nghiêm trọng hỏi lại.
“Sao? Âm thanh? Trong sương trắng này rất yên tĩnh mà...” Đông Phương Diệu và Hoàng Phủ Tùng nhìn nhau, có hơi khó hiểu.
Lý Phàm xua tay, cắt ngang ý định tiếp tục truy hỏi của hai người.
Hắn bay tới mũi Phổ Hiền Chân Chu Chu, tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe tiếng thì thầm phát ra từ trong sương trắng.
Phi chu tiếp tục tiến về phía trước, thời gian phải hết một nén nhang, tiếng thì thầm mới biến mất khỏi tai Lý Phàm.
“Kỳ lạ.”
Ý thức của Lý Phàm kết nối với Lượng Thiên Giám, kiểm tra vị trí hiện tại của hắn.
Đã rời khỏi khu vực rộng lớn màu xanh đen đã được khám phá, mở ra một lối đi nhỏ trong màu trắng vô tận, không ngừng tiến về phía trước.
Lý Phàm linh cảm lóe lên, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
“Thay đổi phương hướng, quay lại.”
Lý Phàm trầm giọng nói với Hoàng Phủ Tùng.
Hoàng Phủ Tùng do dự trong chốc lát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Phàm, lập tức làm theo.
Men theo con đường lúc đến quay lại, không lâu sau, tiếng thì thầm vốn đã biến mất lại xuất hiện bên tai Lý Phàm.
“Bay tới đây.” Lý Phàm đứng ở mũi thuyền, xác định nguồn gốc của âm thanh, chỉ phương hướng cho Hoàng Phủ Tùng.
Phổ Hiền Chân Chu không ngừng thay đổi lộ trình, những tiếng thì thầm liên miên bên tai càng vang dội.
Sau khi vượt qua một mức nhất định, rốt cuộc Lý Phàm đã có thể nghe rõ ràng nội dung của âm thanh đó.
“Thiên…”
“Y…”
Một cảm giác đè nén chợt dâng lên trong lòng hắn. Nhưng vì đã có dự đoán trước nên không hề sợ hãi trước nội dung của tiếng thì thầm đó.
“Xem ra kiếp trước ta nghe thấy tiếng ‘Thiên Y’ ở Vực Thẳm Gào Thét, không phải là ảo giác thính giác do nỗi sợ hãi sâu trong lòng gây ra.”
“Mà nó thật sự tồn tại.”
Lý Phàm bỗng bừng tỉnh.
Phổ Hiền Chân Chu tiếp tục bay về phía trước theo sự chỉ dẫn của Lý Phàm.
Xung quanh vẫn là một màu trắng xóa, dường như không có gì thay đổi.
Nhưng Lý Phàm nhạy bén phát hiện ra, điểm thanh huyền của ba người trên thuyền trong nháy mắt từ 0 biến thành 100.
Cùng với sự khám phá không ngừng của Phổ Hiền Chân Chu, điểm thanh huyền vẫn đang tăng lên nhanh chóng.
“Chậm một chút. Hiện tại chúng ta hẳn là đã tiến vào trong mê vực.” Lý Phàm trầm giọng căn dặn.
Lúc đầu Hoàng Phủ Tùng hơi sửng sốt, sau đó sau khi kiểm tra Lượng Thiên Giám, không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Lý huynh, làm sao ngươi biết ở đây có mê vực? Là bởi vì âm thanh ngươi nói trước đó sao?” Hắn nhìn Lý Phàm, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi tiến vào nơi này, những âm thanh kỳ quái đó đột nhiên biến mất.” Lý Phàm gật đầu trả lời, thần thức đồng thời thăm dò xung quanh.
“Chuyến này thật sự phát đạt rồi, nơi này hẳn là mê vực Mạch Sinh (陌生迷域), chưa từng có người đặt chân đến. Điểm thanh huyền của chúng ta đang tăng vọt.” Hoàng Phủ Tùng vui vẻ nói.