Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1038 - Chương 1038. Sống Chết Hướng Về Trước

Chương 1038. Sống chết hướng về trước Chương 1038. Sống chết hướng về trước

Lý Phàm nhất thời bừng tỉnh: “Đúng rồi. Ta trước đó nghĩ rằng, chủ nhân của nơi này, muốn thông qua trần pháp này để thực hiện nghịch chuyển đạo lí sinh tử. Nhưng cũng có khả năng, bản thân ngài vốn dĩ đã có thể làm được chuyện này rồi. Vậy thì nơi này...”

Lý Phàm trái phải nhìn quanh.

“Nơi này không phải nơi chứng đạo gì đó. Mà là, nơi thử nghiệm sau khi đắc đạo!”

Suy nghĩ của Lý Phàm gấp gáp xoay chuyển.

“Sau khi được chứng đạo Trường Sinh, quy luật thiên địa cũng sẽ vì thế mà thay đổi. Theo lí mà nói, chỉ cần một ý niệm là có thể khiến những tu sĩ bị băng phong đã chết kia hồi sinh. Nhưng lại cứ phải nhiều thêm một hành động này, bố trí một cái trận pháp...”

“Ngài đang nghiên cứu thứ gì nữa? Thành tựu Trường Sinh còn chưa đủ, ngài còn muốn tiến thêm một bước ư?”

Tầm mắt của Lý Phàm chuyển hướng về phía mắt trận của đại trận Nghịch Chuyển Sinh Tử mà trước đó đã tìm thấy.

“Có lẽ, câu trả lời chính là nằm ở đó.”

Lý Phàm trầm giọng nói: “Vị tiền bối này, chỉ sợ đã sớm thăng tiến thành Trường Sinh thiên tôn rồi. Nơi này đã bị ngài vứt bỏ, cho nên chúng ta mới có thể dễ dàng xâm nhập vào như vậy. Từ nơi mắt trận rời đi chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì. Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”

Nói xong, không đợi hai người Hoàng Phủ bọn họ kịp thời phản ứng lại, hắn đã dẫn đầu hướng về phía mắt trận bay đi.

Hai người Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu nghe vậy, có hơi ngẩn người. Sau đó lại cảm thấy lời của Lý Phàm có vẻ khá hợp lí, vì vậy vội vàng đi theo hắn.

Không lâu sau, bọn họ đến được vị trí trung tâm của đại trận, là nơi tử khí dày đặc nhất.

Vừa rồi dị thú trong Hắc Hải tĩnh mịch kia chính là từ nơi đây biến mất.

“Lý huynh, có cần suy nghĩ lại một chút không?” Hoàng Phủ Tùng nhìn xuống mặt biển đen ngòm ở bên dưới, không khỏi có chút phát hoảng.

Lý phàm lại chỉ chăm chú nhìn vào màn hình Hoàn Chân hiển thị số liệu 200% tiến độ bổ sung năng lượng, lắc đầu lên tiếng: “Lúc cần dứt khoát mà không dứt khoát trái lại sẽ chỉ thêm loạn. Nơi này chúng ta đã thăm dò hết rồi, có ở lại lâu thêm nữa cũng vô ích mà thôi. Lẽ nào, ngươi còn muốn ở đây lĩnh ngộ hoàn toàn đại trận Nghịch Chuyển Sinh tử này, sau đó phá trận rời đi ư? So với việc ngồi đây chờ chết, chi bằng buông tay đánh cược một phen!”

Nói rồi, quanh thân hắn bảo phủ lên một cỗ linh lực mang thuộc tính mộc vô cùng nồng đậm.

“Theo sát ta!” Lý Phàm lạnh lùng quát một tiếng, lao đầu vào trong biển chết.

Nhìn thấy sự tình đã đến mức này, hai người Hoàng Phủ và Đông Phương cũng chỉ đành cắn răng theo sau hắn.

Vừa tiến vào trong biển nước, tử khí chết chóc khó mà tưởng tượng được lập tức từ bốn bề cuồn cuộn tràn đến. Giống như vô số côn trùng gặm nhấm, hút lấy sinh cơ của Lý Phàm. Loại cảm giác này giống như đúc với sương trắng phệ nguyên.

Lý Phàm người đã từng ở trong Sương trắng đích thân trải nghiệm việc tuổi thọ của mình trôi đi mất đến gần như không còn lại gì, đã không còn xa lạ với cảm giác này nữa.

Trong lòng cũng không mấy hoảng loạn, một hơi lấy ra năm viên Trường Sinh đan ném vào trong miệng.

Khi đan dược phát huy tác dụng, Lý Phàm ép thanh lực Trường Sinh bao hàm trong đan dược ra ngoài cơ thể, hình thành nên một tầng phòng hộ. Ngăn chặn lại sự cắn nuốt của tử khí.

Độn pháp vận chuyển đến cực hạn, dưới đáy biển đen kịt cấp tốc lặn xuống.

Trong vòng vài hơi thở, đã sắp xuống đến đáy biển.

Lý Phàm hơi nheo mắt lại, dường như cảm ứng được sự tồn tại của một vòng xoáy cỡ nhỏ.

Trong vòng xoáy, có một tia sinh cơ hiện hữu.

“Chính là ở đó!”

Lý Phàm tập trung tinh thần, hóa thành một đạo ánh sáng, xông vào trong vòng xoáy.

Sau cảm giác hơi choáng váng, trước mặt đột nhiên tiếp nhận ánh sáng.

Gió biển say sưa, không khí mặn mà, tiếng hót vang của phi điểu thingr thoảng truyền tới...

Sau khi Lý Phàm có thể nhìn rõ được cảnh sắc trước mắt, hắn nhận ra mình đang ở trên một hải dương xanh biếc.

Nơi này tràn ngập sức sống.

“Cuối cùng cũng thoát ra rồi!”

Giọng mừng rỡ của hai người Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu vang lên bên tai Lý Phàm.

Lý Phàm quay đầu lại đánh giá hai người bọn họ, phát hiện ra bọn họ nhếch nhác hơn hắn rất nhiều.

Chỉ mới một lúc qua không được gặp mà bọn họ trông đã già nua đi nhiều. Trong mái tóc óng ả xuất hiện khá nhiều sợi tóc bạc trắng, trên mặt càng có không ít nếp nhăn.

“Nếu không phải Lý huynh xông ra phía trước, thu hút đi đại đa số tử khí. Ta và Hoàng Phủ chỉ sợ là đã phải chôn mình ở trong đó rồi!” Đông Phương Diệu nghĩ lại vẫn còn có chút sợ hãi.

Hoàng Phủ Tùng cũng gật đầu tán đồng.

“Hai vị trước hết vẫn nên dùng chút Trường Sinh đan đi đã. Chỗ ta vẫn còn thừa một ít.” Lý Phàm một bên lòng đau như cắt, một bên lại không hề do dự lấy ra một chiếc bình ngọc. Dốc ngược chiếc bình lấy ra ba viên đan dược duy nhất còn sót lại.

“Sớm biết như vậy, lúc đó ta đã mua lại đan dược với người kia nhiều một chút.” Lý Phàm thở dài một hơi, chia ra hai viên đan dược đưa qua cho Hoàng Phủ và Đông Phương.

Hai người chứng kiến mọi chuyện mà Lý Phàm đang làm, trên mắt không khỏi lộ ra chút cảm động.

“Ta quả nhiên là không nhìn lầm người! Lý huynh đủ nghĩa khí đấy!” Trịnh trọng

nuốt viên đan dược cuối cùng xuống, Đông Phương Diệu xúc động lên tiếng: “Ở thời khắc sinh tử, Lý huynh vẫn không rời không bỏ. Nhân vật như Lý huynh đệ đây, Hoàng Tuyền Giới không có mấy người!”

Bình Luận (0)
Comment