“Lần này có Lý huynh đồng hành, thật sự là may mắn của ta.” Hoàng Phủ Tùng sau khi luyện hóa dược lực của Trường Sinh đan và tiêu trừ tác dụng phụ của tử khí, lúc này mới lên tiếng phụ họa theo.
“Đúng rồi, Lý huynh Trường Sinh đan này của ngươi mua được từ đâu? Hiệu quả thật sự phi thường, ta đã liên tiếp dùng hết sáu viên mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh sinh cơ dâng trào trong nó. Thần dược bậc này, vậy mà trước nay chưa từng nghe nói đến.” Sau một lúc, giọng điệu của hắn thay đổi, lại hướng về phía Lý Phàm nghe ngóng nguồn gốc của Trường Sinh đan.
“Nói ra thì thật hổ thẹn, ta cũng chỉ mua được chúng từ tay một vị tu sĩ mà ta vô tình gặp được ở trong thành Thiên Vũ. Lúc đó, ta nghe hắn thổi phồng hiệu quả của đan dược này có bao nhiêu thần thánh, ta vẫn còn bán tín bán nghi cho nên không có chuẩn bị nhiều. Thậm chí trong lúc vội vội vàng vàng đến phương thức liên lạc của đối phương cũng quên lưu lại.” Lý Phàm bày ra dáng vẻ tiếc nuối lắc đầu.
Hoàng Phủ Tùng nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Thật đáng tiếc, thần dược bậc này, tương lai đợi sau khi mệnh lệnh của Tiên Minh chính thức phát hành, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều tu sĩ trong Tiên Minh điên cuồng giành giật. Nếu như chúng ta có thể chuẩn bị trước một ít...”
“Trước tiên nghĩ xem nên làm sao để rời khỏi đây thì hơn. Hiện tại, chúng ta cũng chỉ là mới thoát ra khỏi biển chết mà thôi, vẫn chưa thành công ra khỏi mê vực này đâu.” Đông Phương Diệu không hề niệm tình lên tiếng đánh vỡ ảo tưởng của Hoàng Phủ Tùng.
Lời này vừa nói ra, ba người lúc này mới bắt đầu cẩn thận quan sát tường tận lại đại dương xanh biếc khác với biển chết đen ngòn tĩnh lặng vừa rồi.
Không chỉ là không giống nhau, thậm chí hai cái còn khác biệt vô cùng rõ rệt.
Một cái là tử khí nồng đậm, đến tu sĩ Hóa Thần cũng không có biện pháp dễ dàng chống đỡ, hóa giải. Mà nơi này, tuy so sánh với sinh cơ, không có sung mãn như vậy, nhưng lại giống như hướng dương, thanh xuân, giống như vạn vật ngày xuân.
Vạn vật sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống.
Nhân tiện mang đến ảnh hưởng cho ba người Lý Phàm đi nhầm vào bên trong, đều cảm thấy bất kể là tâm trạng hay là trên cơ thể của mình, cơ hồ trở nên càng thêm “trẻ tuổi” rồi.
“Lý huynh thấy thế nào?” Đông Phương Diệu lên tiếng hỏi.
Lý Phàm trầm ngâm không đáp.
Hoàng Phủ Tùng nói ra suy đoán của mình: “Nơi đại dương tràn ngập sinh cơ này, có lẽ cùng với biển trầm tĩnh vừa rồi đều là một bộ phận của mê vực này. Nó là một thể nhưng có hai mặt.”
“Vậy thì tương ứng với đó, ở nơi này, cũng nhất định sẽ tồn tại một nơi “mắt trận” nào đó. Sinh tử khác biệt, vì vậy vị trị mắt trận của hai nơi này ở mỗi nơi trong thế giới không hề giống nhau. Chúng ta chỉ cần tìm thấy mắt trận của biển sinh cơ, xuyên qua mắt trận, có lẽ có thể thoát khỏi mê vực này.”
Sau khi Đông Phương Hạo nghe vậy, sờ đầu hỏi: “Tại sao không phải là một lần nữa quay về trong biển tĩnh mịch?”
Lý Phàm cười, thay Hoàng Phủ Tùng trả lời: “Bởi vì trận pháp ở mê vực này là ‘đại trận nghịch chuyển sinh tử’. Huống hồ, dựa theo mức độ dày đặc của tử khí ở biển tĩnh mịch mà chúng ta đã thấy, nếu như thật sự có một nơi sinh cơ nồng hậu như vậy liên thông với bên kia, vậy thì chắc chắn sẽ giống như một giọt mực rơi vào trong nước, vô cùng bắt mắt. Nhưng chúng ta đã lang thang khắp nơi trong biển chết, cũng không phát hiện ra một chút sinh cơ nào, điều này chứng minh lối ra vào của hải dương xanh biếc tràn đầy sinh cơ này, không phải là ở đó.”
“Suy nghĩ của Lý huynh, vừa hay lại cùng với ta không hẹn mà hợp!” Hoàng Phủ Tùng cảm thán một câu.
“Được rồi, nếu như các ngươi đều đã nói vậy, vậy thì chúng ta nên nhanh chóng động thân đi tìm mắt trận gì đó đi thôi.” Hai vị huynh đệ tốt của mình đã có cùng ý kiến, Đông Phương Hạo cũng chỉ đành biểu thị tán đồng. Lên tiếng thúc giục rời đi.
Đại dương sinh cơ này, dường như chỉ là một đại dương bình thường. Ngoại trừ chủng loại sinh vật ở trong biển nhiều hơn một chút, cũng không có chỗ nào trông có vẻ khác thường.
Cả đường đi, ba người bọn họ không hề gặp phải nguy hiểm gì, vô cùng thuận lợi.
Điều khiến Hoàng Phủ Tùng cảm thấy vô cùng mừng rỡ đó là, khi bọn họ thăm dò nơi này vậy mà lại phát hiện nơi này nằm trong phạm vi lãnh thổ chưa được khai phá ở mê vực Sương trắng.
Điểm số thanh hueyenf không ngừng tăng vọt, khiến hắn hưng phấn tột độ. Trực tiếp hô hào mình đến đúng nơi, như thể đã quên sạch sẽ nguy cơ sinh tử vừa rồi vậy.
Sắc mặt Lý Phàm cũng tràn đầy vẻ vui mừng, chỉ có điều đây là hắn cố ý ngụy trang ra để hòa nhập với hai người còn lại mà thôi.
Tâm trí hắn thật ra vẫn đang suy nghĩ đến một vấn đề khác.
Biển sinh cơ này, phải chăng chính là mục đích thí nghiệm của vị Trường Sinh thiên tôn kia có thể nghịch chuyển sinh tử?
“Dựa vào thế giới đã tịch diệt, sáng tạo ra một thế giới tràn ngập sự sống hoàn toàn mới?”
“Dựa vào sinh tử của vạn vật, thăng cấp đến sinh tử của thế giới. Đích thực là càng tiến thêm một bậc.”
“Vị cường giả này, rốt cuộc sẽ là ai đây?”
Lý Phàm chỉ cảm thấy trong này có lẽ vẫn còn che giấu bí mật khác nào đó không để người biết, chỉ có điều đây lại là vấn đề mà trước mắt hắn không thể suy đoán thêm được nữa.