Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1040 - Chương 1040. Thế Giới Sinh Diệt Lý (2)

Chương 1040. Thế giới sinh diệt lý (2) Chương 1040. Thế giới sinh diệt lý (2)

“nếu như suy đoán của ta là thật, vậy thì ‘đạo lí nghịch chuyển thiên địa’ trong đất trời, đã bị người khác chiếm đoạt rồi. Vào thời điểm này, Lam Vũ tiên tôn đồng dạng muốn dựa vào đây để chứng đạo, vẫn còn chưa giả chết, chưa làm ra hành động liều lĩnh gì.”

“Có lẽ có thể từ đó kiếm lợi một phen.”

“Nhưng mà bảo hổ lột da thì càng phải cẩn thận hơn nữa mới được. Lam Vũ có thể sống sót từ thời cổ tu tiên giới đến nay, hắn tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.”

Trong khi Lý Phàm đang âm thầm suy nghĩ, ba người bọn họ cũng đã khám phá hết toàn bộ biển sinh cơ.

Cuối cùng bọn họ thật sự đã tìm thấy nơi bố trí “mắt trận”.

“Lần trước để Lý huynh ngươi đánh đầu trận, lần này đổi thành để ta đi trước đi.” Cảm nhận được vòng xoáy cỡ nhỏ như ẩn như hiện ở phía trước, Đông Phương Diệu vỗ vỗ ngực chủ động xung phong lên trước.

Lý Phàm nghe vậy, cũng không phản đối.

Mà Hoàng Phủ Tùng cũng gật đầu, không tranh giành với với Đông Phương Hạo, chỉ là đi sát sau lưng hắn.

Lý Phàm đi sau cùng, ba người bọn họ lần lượt lao vào vòng xoáy.

Sương trắng quen thuộc từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, tồn tại đáng sợ vốn dĩ có thể thôn phệ tuổi thọ này, giờ đây lại khiến ba người cảm thấy vô cùng hân hoan.

“Rốt cuộc sống sót trở ra rồi!”

“Lần này kiếm được tổng cộng hơn ba vạn điểm thanh huyền, e là cả Tiên Minh không có người nào nhiều hơn chúng ta được!”

Hoàng Phủ Tùng nóng lòng nhấc Lượng Thiên Giám lên, muốn đồng bộ hóa dữ liệu được ghi lại ở trong mê vực với Huyền Thiên Kính.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, hét lên một tiếng thảm thiết.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Điểm thanh huyền của chúng ta sao lại về 0 rồi?”

Hoàng Phủ Tùng sống chết ôm lấy Lượng Thiên Giám không buông, giống như hắn gặp phải quỷ vậy, trong mắt đều là vẻ khó mà tin được.

Đông Phương Diệu người trước nay nhìn có vẻ vô cùng độ lượng, sau khi liên kết thần thức của mình với Lượng Thiên Giám, nhìn thấy hơn ba vạn điểm thanh huyền mà mình và mấy huynh đệ không dễ dàng gì cùng nhau mạo hiểm cả tính mạng mới kiếm được trong nháy nhắm chạy về 0, ánh mắt hắn lúc này cũng trở nên đỏ rực.

“Hoàng Phủ! Thứ đồ này của ngươi có đáng tin cậy không vậy? Sao lại nuốt toàn bộ công lao của chúng ta luôn rồi?” Tĩnh mạch trên cổ Đông Phương Diệu nổi lên, sắc mặt hắn có chút dữ tợn lên tiếng hỏi.

So sánh với hắn, Lý Phàm xem ra vẫn còn bình tĩnh hơn nhiều.

Sau khi kiểm tra, trong khoảng thời gian Lượng Thiên Giám và Huyền Thiên Kính mất kết nối với nhau, phần lớn điểm thanh huyền mà bọn họ nhận được khi khám phá mê vực sinh tử, hiện tại đúng là đã trở nên trống rỗng.

“Biến hóa này là sau khi chúng ta ra khỏi mê vực và liên kết với Huyền Thiên Kính mới phát sinh...” Lý Phàm như có suy nghĩ, triệu hồi ra Phổ Hiền Chân Chu, kéo hai người Hoàng Phủ và Đông Phương đang bạo lộ trong sương trắng phệ nguyên vào trong khoang thuyền.

“Hai vị huynh đệ cứ bình tĩnh, lần này có thể bảo toàn được tính mạng đã là vạn hạnh rồi. Điểm thanh huyền mất đi, sau này còn có thể kiếm lại được cơ mà.” Đứng ở mũi Phổ Hiền Chân Chu, Lý Phàm một bên vừa lên tiếng an ủi hai người, một bên vừa phóng tầm nhìn vào trong sương trắng ở cách đó không xa.

Ở nơi đó, nằm trong màu trắng nồng đậm, ở nơi tầm nhìn không thể xuyên qua, hình như đang lặng lẽ phát sinh một loại biến hóa nào đó.

“Không được, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Hoặc là do Huyền Thiên Kính xảy ra sai sót gì, hoặc là công lao của chúng ta bị một số người nào đó nuốt trọn rồi. Ta nhất định phải tìm được câu trả lời thỏa đáng.” Hoàng Phủ Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chết tiệt, còn ức hiếp lên đầu lão tử luôn rồi, nếu như để lão tử bắt được là kẻ nào cướp mất điểm thanh huyền của chúng ta...” Trong mắt Đông Phương Diệu, lửa giận bừng bừng bốc cháy, lồng ngực phập phồng không ngừng, hiển nhiên là đã giận dữ đến cực đến.

Lý Phàm thấy vậy, cũng không mở miệng khuyên nhủ thêm nữa.

Sau sự việc này, mấy người đương nhiên không còn hứng thú đi khám phá nữa. Huống hồ, trợ cấp cũng đã tiêu hao đi không ít, lại lần nữa xuất phát đi thám hiểm cũng không phải là hành động khôn ngoan gì cho cam. Vì vậy bọn họ bèn vội vàng quay về đến nội thành Thiên Vũ.

“Hai vị huynh đệ đợi tin tức của ta, ta đi tìm Kỷ viện trưởng.” Mới vừa về đến nội thành, Hoàng Phủ Tùng đã gấp gáp đi tìm Kỷ viện trưởng hỏi thăm.

Đông Phương Diệu vẫn như cũ khó lòng kiềm chế được sự giận dữ. Ngay cả khi đã đến được trong phòng chờ ở Luận Đạo lâu. Hắn lúc này không ngừng đi tới đi lui, hoạt động, giãn gân cốt toàn thân thể, xương khớp của hắn phát ra những âm thanh răng rắc.

Lý Phàm không nhiều lời. Gọi đến một chén linh trà, sau khi uống xong thì nhắm mắt chờ đợi.

Sau nửa ngày, Hoàng Phủ Tùng mang bộ dạng thất hồn lạc phách bước vào.

Hắn ngồi bệt xuống mặt đất, đôi mắt vô hồn.

“Hoàng Phủ, Kỷ viện trưởng nói thế nào?” Đông Phương Diệu nhìn ra Hoàng Phủ Tùng có điểm không đúng, nhưng vẫn nóng lòng không nhịn được, lên tiếng truy hỏi.

“Không tồn tại, không tồn tại nữa...” Hoàng Phủ Tùng nhỏ giọng thì thầm.

“cái gì không tồn tại nữa! Ngươi cũng nên giải thích rõ ràng một chút đi chứ! Thật là gấp chết ta rồi!” Đông Phương Diệu quát lớn một câu.

Bình Luận (0)
Comment