“Kỷ viện trưởng nói, mê vực sinh tử mà chúng ta đã báo cáo lên...” Bị Đông Phương Diệu quát lớn như vậy, Hoàng Phủ Tùng hơi khôi phục lại một chút vẻ bình thường, hắn ngắt quãng lên tiếng: “Nơi này căn bản không hề tồn tại.”
Đông Phương Diệu trước tiên ngẩn người, sau đó vô cùng phẫn nộ: “Giữa ban ngày ban mặt, bọn họ làm sao lại dám nói hươu nói vượn như vậy? Chúng ta đích thân trải nghiệm, hơn nữa còn có cái kính nát kia chứng minh...”
“Ta cũng nói vậy với Kỷ viện trưởng đấy, nhưng...” Sắc mặt Hoàng Phủ Tùng trở nên vô cùng trắng bệch.
“Hắn để ta đưa hắn đi mê vực sinh tử một lần. Nhưng ta lần theo kí ức, sau khi đến được nơi đó, mê vực sinh tử vậy mà đã biến mất rồi.”
“Gì cơ?” Đông Phương Diệu lập tức ngây ngốc tại chỗ.
“Nơi đó chỉ còn lại đơn thuần là một khu vực sương trắng phệ nguyên mà thôi, đại trận nghịch chuyển sinh tử hay đại dương trầm tịch sinh cơ gì đó, thật giống như một trải nghiệm mà chúng ta lầm tưởng mà thôi...” Trong mắt Hoàng Phủ Tùng lộ ra vẻ mê man.
“Chúng ta có thật sự đã trải nghiệm qua mọi thứ hay không? Hay chúng ta chỉ là bị ảnh hưởng bởi sự tồn tài quỷ dị của sương trắng, rơi vào trong ảo cảnh?” Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, vậy mà bản thân hắn đều có chút phân không rõ ràng mọi thứ nữa rồi.
Đông Phương Diệu há miệng, lời muốn nói đầy một bụng. Cuối cùng chỉ đành chán nạn ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Tùng, vô cùng phiền muộn bắt lấy một chén linh trà đổ xuống bụng.
“Ảo giác? Hừ...” Hóa Đạo Thạch ở trong đầu Lý Phàm phát ra ánh sáng màu xanh trong vắt, bộ dáng của “Đại Trận Nghịch Chuyển Sinh Tử”, nháy mắt đã xuất hiện.
“Ảo giác như thế nào có khả năng tạo ra trận pháp cỡ này.”
Lý Phàm vô cùng chắc chắn, trải nghiệm ba người bọn ở ở trong mê vực sinh tử, hoàn toàn chân thật.
Chẳng qua là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà các quan chức của Vạn Tiên Minh, từ chối thừa nhận có một nơi như vậy tồn tại.
“Xem ra, cao tầng Tiên Minh, hoặc có thể là Thiên Huyền Kính biết rõ thân phận thật sự của vị nghịch chuyển sinh tử tiên tôn kia. Hơn nữa, hình như có quan hệ không tần thường. Hiện tại, bản tôn của ngài không có ý muốn xuất hiện trên thế gian, Tiên Minh vì vậy bèn chủ động động che giấu toàn bộ vết tích.”
Lý Phàm phát giác ra sau khi bọn họ rời khỏi mê vực sinh tử, Lượng Thiên Giám và Thiên Huyền Kính sản sinh liên kết thì có vô số dao động từ trong mê vực truyền đến.
Chắc hẳn chính là lúc đó mê vực đã bị di chuyển đi nơi khác.
“Thủ đoạn bậc này...”
“Thú vị.”
Hơn ba vạn điểm thanh huyền không cánh mà bay, Lý Phàm lại không giống với Hoàng Phủ và Đông Phương bọn họ, đau đớn như mất cha mất mẹ.
“Nếu như không nằm ngoài dự đoán, bồi thường của Vạn Tiên Minh đang trên đường đến đây rồi.”
“Dù sao cũng nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nếu không, Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu nuốt không trôi được cục tức, gặp người nào cũng nói chuyện này ra, vậy thì không dễ thu dọn hậu trường rồi.”
Suy nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, Lý Phàm vui mừng mãn nguyện, không chậm không vội thưởng thức một chén linh trà, yên tĩnh chờ đợi người của Vạn Tiên Minh đến.
Quả nhiên hắn đoán không sai, qua nửa ngày sau, bên ngoài phòng chờ vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?” Trong mắt Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu lóa lên một tia cảnh giác.
Còn chưa đợi bọn họ có hành động gì, cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra. Một tu sĩ áo đen nhìn không rõ diện mạo đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người Lý Phàm.
“Ngươi...” Đông Phương Diệu đột nhiên biến sắc, cơ bắp toàn thân căng chặt, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hắn vừa lúc muốn ra tay, trong lòng lại phát ra một trận kinh ngạc, buộc phải dừng tay lại.
Bởi vì Đông Phương Diệu nhìn thấy, Lượng Thiên Giám từ trong chén của Hoàng Phủ Tùng tự động bay đến trước mặt mặt tu sĩ áo đen kia.
Tu sĩ áo đen kia điểm nhẹ một cái lên Lượng Thiêm Giám, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Mọi chuyện trước mắt đến đây dừng lại, bản đồ khu vực đã khám phá xong ở trong bức tường sương trắng đều ở trong đó hết rồi.”
“Nếu muốn tham quan càng thêm có hiệu quả, có thể đi đến những nơi vẫn còn trống rỗng mà làm.”
“Nhớ rõ, điều gì không nên nói thì ngàn vạn lần đừng có nói bậy. Nếu không, không ai có thể bảo vệ được các ngươi.”
“Tự lo liệu cho tốt!”
Ngón tay hắn búng nhẹ một cái, một quả cầu ánh sáng bay về bên cạnh Hoàng Phủ Tùng.
Mà sau đó, thân hình của tu sĩ áo đen dần dần trở nên vặn vẹo, cứ như vậy hắn từ từ biến mất ở trong không khí.
Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu trừng mắt nhìn vào quả cầu ánh sáng trước mặt, qua một lúc lâu sau, dường như đã hiểu ra điều gì.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ra, thân thể không khỏi hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, hai ngươi mới bình tĩnh trở lại.
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, giữ kín như bưng, hiển nhiên không còn ai nhắc về chuyện này nữa.
Lấy thần thức thăm dò kĩ càng quả cầu ánh sáng kia, vẻ mặt trắng bệch của Hoàng Phủ Tùng xuất hiện một tia mừng rỡ: “Đây là phù triện bãi bỏ.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra từ bên trong ba tấm phù triện phát sáng rực rỡ.
“Có được thứ này, cũng xem như miễn cưỡng có thể bù đắp lại một chút tổn thất của chúng ta rồi.” Hoàng Phủ Tùng nhẹ nhàng thả lỏng một hơi, tự minh thu lấy một tấm phù triện trong đó. Hai tấm còn lại thì chia cho Lý Phàm và Đông Phương Diệu.