Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1051 - Chương 1051. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục (3)

Chương 1051. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục (3) Chương 1051. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục (3)

Tôn Liên Thành cũng hình như vô cùng hài lòng với biểu hiện của hắn, từ đó về sau để hắn ở lại trong phủ thành chủ.

Bảy ngày sau, Tôn Kỳ ngẫu nhiên gặp được Hứa Bạch, chủ nhân hoa Thiên Linh thần bí đến cực điểm trong phủ.

Lấy tính cách hắn tự nhận là cứng cỏi vô cùng, lúc nhìn thấy đối phương lại thất thần trong chốc lát. Mới biết câu “chủ nhân hoa Thiên Linh tiêu sái đến cực điểm, hiếm thấy trên đời” Tiêu Tu Viễn nói không phải nói ngoa.

Hứa Bạch tới đây dường như là vì thân phận Tiên Minh.

Việc này đối với Tôn Liên Thành chấp chưởng quyền lớn một châu chỉ là việc tiện tay.

Nhưng qua non nửa ngày, Hứa Bạch đã vượt qua đủ loại xét duyệt, hoàn thành nhập minh.

Sau khi Hứa Bạch dùng Thiên Huyền Tiểu Kính hoàn thành nghiệm chứng thân phận tại hiện trường, hắn mời hài lòng gật đầu.

Sau khi khen ngợi Tôn Liên Thành “quyền thế ngập trời” một phen, hắn thu hồi quạt giấy, nhanh nhẹn rời đi.

Ánh mắt Tôn Kỳ cũng một đường nhìn theo bóng lưng hắn mãi đến khi biến mất.

“Quả thực có mấy phần ý được Thiên Đạo coi trọng...”

“Chỉ tiếc, ngộ nhập kỳ đồ.” Tôn Liên Thành hừ lạnh, bình luận như thế.

Tôn Kỳ nghe vậy thì thoáng ngây ra. Còn suy nghĩ bản thân gần đây đã làm gì sai, chọc giận vị thúc phụ này.

Một lát sau Tôn Kỳ mới phản ứng lại, người thúc phụ nói không phải hắn.

Mà là Hứa Bạch vừa rời đi.

“Ngộ nhập kỳ đồ? Thúc phụ có ý gì?” Tôn Kỳ không rõ lắm.

“Người thiên ý thiên vị Tu Tiên giới thượng cổ có lẽ là tồn tại bị các đại tông môn tranh nhau chiếm lấy, trời sinh là hạt giống tu đạo.”

“Nhưng hiện tại...” Trong mắt Tôn Liên Thành lóe lên một tia khinh thường.

“Tân pháp của thiên tôn quả thật nghịch thiên mà đi. Chịu ân huệ thiên địa càng nhiều, tương lai lúc nghịch phản thiên địa chi lý sẽ càng khó khăn.”

“Thậm chí lúc tế thiên địa chi phách đều phải bị ý chí thiên địa phản phệ gấp bội. Cho dù thiên phú cao cỡ nào cũng căn bản đều dừng ở Hóa Thần.”

“Giống như kỳ vật phối hợp của ngươi ‘Càn Khôn Nhất Khí’. Một nửa Thiên chi kỳ cũng coi như là nhận được tạo hóa thiên địa. Trên đường ngươi tu hành có từng cảm nhận được ác ý của thiên địa đối với ngươi không? Tương lai theo tu vi của ngươi không ngừng đề cao, loại ác ý này sẽ càng ngày càng rõ ràng.”

“Vốn dĩ thiên địa hậu ái các ngươi biết bao? Các ngươi lại vẫn muốn tu hành tân pháp, đâm ngược một kích.”

“Không căm hận mấy người các ngươi mới là chuyện lạ.”

Chủ động xem nhẹ ý trào phúng thấp thoáng trong lời thúc phụ Tôn Liên Thành, Tôn Kỳ chậm rãi gật đầu, rơi vào trầm tư.

Song dù là hắn hay là Tôn Liên Thành cảnh giới Hợp Đạo.

Đều không mảy may phát hiện, từ đầu đến cuối, một câu không sót trong cuộc đối thoại của bọn họ đều bị người khác nhìn trong mắt.

Đúng là Lý Phàm lấy một luồng Sát Cơ Vô Tướng giám thị Tôn Kỳ.

Trước đây ở ngoài hư không châu Thiên Linh, Lý Phàm thành công đánh cắp Ngũ Hành đại động thiên, có thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh đang chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn.

Lại phát hiện một tu sĩ tên là Tôn Kỳ phòng thủ phía dưới thế mà hình như có thể mơ hồ phát hiện sự tồn tại của hắn.

Thậm chí còn có điều phát giác với Sát Cơ Vô Tướng.

Phải biết rằng dù là tu sĩ Hợp Đạo bình thường đều rất khó có cảm giác đối với Sát Cơ Vô Tướng Lý Phàm thi triển dưới cảnh giới Nguyên Anh, giả thiên mệnh mà dùng.

Lại cố ý bị tu sĩ Kim Đan nho nhỏ này biết rõ.

Đủ loại dấu vết thể hiện, Tôn Kỳ không phải là người thường. Vì thế Lý Phàm tiện tay thả ra một luồng Sát Cơ Vô Tướng toả định hắn.

Trong khoảng thời gian rất dài đến nay, Tôn Kỳ này đều không biểu hiện ra điều dị thường gì. Hệt như là tu sĩ bình thường, tu hành, chấp hành nhiệm vụ Tiên Minh phát xuống.

Mãi đến gần đây, Thiên Linh thành chủ Tôn Liên Thành tìm tới hắn, cũng cho hắn một tấm ‘Hoa Gian giản’.

Trong mê vực, Lý Phàm cảm nhận được hình ảnh từ trăm triệu dặm truyền đến, động tác thoáng ngừng lại.

“Nhân được ân huệ của thiên địa càng nhiều thì càng khó nghịch lý à...” Lý Phàm như có điều suy nghĩ.

“Lý huynh, có phải kiên trì không nổi rồi không?” Âm thanh của Hoàng Phủ Tùng kéo Lý Phàm về hiện thực.

Đông Phương Diệu giận dữ quát: “Trốn sau lưng ta là được! Hoàng Phủ, còn bao lâu nữa?”

“Còn lại 1% cuối cùng là mê vực nơi này có thể hoàn toàn thu phục, kiên trì một lát nữa!” Hoàng Phủ Tùng cao giọng nói.

“Cmn, ngươi nhanh thêm chút nữa coi!” Đông Phương Diệu vung ra một quyền, xé mấy chục con thú âm ảnh lặng yên không một tiếng động đến gần thành từng mảnh nhỏ.

Lý Phàm nhìn ra ngoài, vô số con thú âm ảnh màu đen như sóng biển từ bốn phương tám hướng vây công tới. Vây xung quanh ba người bọn họ.

Đây đã là mê vực thứ ba bọn họ thăm dò trong khoảng thời gian này.

So với hai nơi hoang vu, tĩnh mịch trước đó, mức độ nguy hiểm của nơi này lập tức đã tăng gấp mấy lần.

Trên mặt đất nhìn như bình tĩnh có vô số âm ảnh hóa thành loài thú quỷ dị nấp trong quái thạch lởm chởm.

Ban ngày còn không có động tĩnh gì.

Sau khi màn đêm buông xuống, một vầng hồng nguyệt dâng lên. Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng màu vỏ quýt, đám âm ảnh đều như sống lại.

Điên cuồng phát động tập kích với dị loại xâm nhập vào trong mê vực, tức đám người Lý Phàm.

Bình Luận (0)
Comment