Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1050 - Chương 1050. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục (2)

Chương 1050. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục (2) Chương 1050. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục (2)

Tôn Kỳ khẽ lắc đầu: “Cái này mà coi như thiên kiêu gì chứ? Sau này thúc phụ vẫn là đừng gọi ta như thế nữa. Người khác đã sớm thành tựu cảnh giới Nguyên Anh, Hóa Thần, mà ta vẫn quanh quẩn ở cảnh giới Kim Đan...”

“Truyền đi ắt sẽ bị người ta giễu cợt.”

Tôn Liên Thành thì khinh thường: “Tôn gia chúng ta lại cần gì phải để ý cái nhìn của người khác? Kỳ Nhi ngươi Kim Đan hơn hai trăm năm, bây giờ vùng lên thoát vây. Dưới sự tích nhiều phát dần, tiền đồ chắc chắn không thể hạn lượng.”

“Huống chi...”

Vẻ trên mặt Tôn Liên Thành khó hiểu: “Đột phá khó khăn như vậy cũng không thể trách ngươi. Dẫu sao bình cảnh của toàn tộc đều do mình ngươi gánh vác.”

“Lại thêm lấy ‘Càn Khôn Nhất Khí’ làm kỳ vật phối hợp, vốn lại nhận ác ý thiên địa gấp mấy lần. Sinh thời có thể đột phá ‘thiên chi ách’ của Kim Đan kỳ đã là vạn hạnh. Bao nhiêu tổ tiên ngay cả Kim Đan cảnh đều chưa đạt tới đều đã thọ tận mà chết. Chẳng qua hiện giờ...”

Tôn Liên Thành vỗ vai Tôn Kỳ, vui mừng nói: “Tương lai đang mong đợi!”

Nét mặt trên mặt Tôn Kỳ không mảy may dao động.

“Bình cảnh tiếp theo của “Nghịch Diễn Càn Khôn Lục” là ở Hóa Thần hậu kỳ nhỉ?” Tôn Liên Thành hỏi.

Tôn Kỳ khẽ gật đầu.

“Ngươi yên tâm, động thiên, thiên tủy, trong tộc đều sẽ chuẩn bị sẵn hết những tài nguyên cần thiết này cho người. Ngươi cứ yên tâm tu hành là được.”

Sau khi trầm mặc hồi lâu, giọng điệu Tôn Liên Thành sâu kín: “Kỳ Nhi, gánh nặng của toàn tộc đều đặt trên người một mình ngươi. Bởi vậy dẫn đến tu vi không thể tiến thêm còn không thể kể ra với người khác, chỉ có thể tự mình yên lặng thừa nhận. Ngươi có cảm thấy uất ức, không cam lòng không?”

Tôn Kỳ mặt không đổi sắc: “Sứ mệnh của ta mà thôi. Vô số tổ tiên đều yên lặng hy sinh như ta, mà chính vì sự trả giá của bọn họ mới có Tôn gia cường thịnh của chúng ta bây giờ. Sao ta lại không cam lòng chứ?”

Tôn Liên Thành híp mắt, cẩn thận quan sát Tôn Kỳ, dường như đang phân biệt thật giả trong lời hắn.

Hồi lâu sau, đang muốn mở miệng lại bỗng nhiên thần sắc khẽ động: “Có khách tới.”

“Vậy thì chất nhi xin cáo lui trước!” Tôn Kỳ chắp tay bèn muốn xoay người rời đi.

“Không sao, ở lại đây cũng được. Cũng không phải việc gì ghê gớm.” Tôn Liên Thành lại gọi hắn lại.

“Ha ha ha, lão Tôn, lần này chúng ta kiếm bộn rồi.” Người chưa đến, tiếng đã đến trước.

Nghe được âm thanh của Tiêu Tu Viễn, Tôn Kỳ ngậm miệng đứng im.

Không bao lâu sau, Tiêu Tu Viễn đã hăm hở đi đến.

“Số lượng tu sĩ đường xa mà đến còn nhiều hơn ngươi nghĩ đó, ha ha...”

Nói được một nửa, nhìn thấy Tôn Kỳ đứng yên một bên trong phòng, thình lình ngừng lại. Trong mắt như loé qua một tia dị sắc.

“Ha ha, Tiêu đạo hữu cứ nói đừng ngại. Kỳ Nhi không phải người ngoài.” Tôn Liên Thành xua tay nói.

Tiêu Tu Viễn hơi há miệng, cuối cùng lại nhẹ nhàng mỉm cười, không nói thêm gì.

“Lão Tôn ngươi hiểu lầm rồi, sao ta lại không biết quan hệ của tiểu tử này với ngươi chứ. Chỉ có điều trước đây khi lập khế ước, ước định là phải giữ bí mật thôi.”

Tiếp đó âm thanh chợt biến mất, chỉ thấy môi hắn đóng mở. Mà sau khi Tôn Liên Thành nghe thấy lời của hắn, vẻ mặt trên mặt vừa mừng vừa sợ.

Sau khi nói thêm mấy câu, Tiêu Tu Viễn bèn lấy ra một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính từ trong ngực.

Sau khi hoàn thành giao dịch tại chỗ bèn vội vàng rời đi.

“Không nghĩ tới thật sự có người nguyện ý bỏ ra ‘ngọc bài cận pháp’ cấp Hợp Đạo để thuê Thiên Linh Chân Hoa...”

“Xem ra Tôn gia chúng ta so với quyền quý chân chính của Tiên Minh vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Tôn Liên Thành khẽ cảm thán nói: “Thế hệ chúng ta gánh nặng đường xa!”

Tôn Kỳ nghe vậy, không kiềm được sửng sốt: “Không phải nói phải giữ bí mật hả?”

“Tiêu Tu Viễn hắn ký khế ước liên quan gì đến ta.” Tôn Liên Thành không để bụng nói.

“Nhưng mà chủ nhân hoa Thiên Linh lại có phần thú vị. Tu sĩ ngủ say thượng cổ từ trong sương trắng đến. Muốn nhờ ta giúp giải quyết thân phận nhập minh Vạn Tiên Minh...”

“Kỳ Nhi, ngươi thấy thế nào?” Sau khi trầm ngâm một lúc, Tôn Liên Thành nhìn về phía Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ suy tư một lát, trả lời: “Dụng ý khó dò, có thể là gián điệp của Ngũ Lão hội.”

Tôn Liên Thành cười ha ha, lắc đầu nói: “Kỳ Nhi ngươi dù sao vẫn còn trẻ tuổi. Chủ nhân hoa Thiên Linh này hao tâm tốn sức không phải là vì gặp Diễn Pháp Giác một lần, cầu một môn công pháp Hợp Đạo phù hợp với bản thân ư. Nếu đối phương thật sự là gián điệp thì sao lại lãng phí cơ hội hiếm có ở một nơi như này.”

“Lại nói, Diễn Pháp Giác nằm ở tổng bộ Hộ Pháp đường Tiên Minh. Có ‘chân ý Truyền Pháp’ trấn áp, gián điệp dạng gì dám đến tổng bộ lỗ mãng. Chẳng phải là phí công chịu chết sao.”

Tôn Kỳ im lặng không nói.

Những bí ẩn này sao một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như hắn có thể biết? Hành động này của thúc phụ Tôn Liên Thành chỉ là mượn nó nhắc nhở hắn: Cho dù Tôn Kỳ hắn đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, so sánh với toàn bộ Tôn gia, hắn vẫn chẳng phải là thứ gì. Ngoan ngoãn tu hành “Nghịch Diễn Càn Khôn Lục”, gánh vác bình cảnh toàn tộc, tuyệt đối đừng nên có dị tâm gì.

“Hừ.”

Giấu chặt ý nghĩ nguy hiểm chợt lóe lên ở chỗ sâu nhất trong lòng, Tôn Kỳ không dám lộ ra mảy may dị sắc.

Bình Luận (0)
Comment