Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1049 - Chương 1049. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục

Chương 1049. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục Chương 1049. Nghịch Diễn Càn Khôn Lục

Lách mình đến bên cạnh đối phương, phong tỏa dao động. Để phòng quấy rầy người khác thưởng thức, lĩnh ngộ.

Tu sĩ đột phá đầu tiên này đúng là Tôn Kỳ.

Sau khi hắn nhìn thấy Thiên Linh tuyệt cảnh giữa không trung trên đầu, giống như bỗng nhiên lại đặt mình vào trong chiến trường thảm liệt. Nhưng đối mặt với hoa Thiên Linh không có mùi máu tươi lượn lờ hiện tại, trong lòng không chỉ không có sát niệm bộc phát.

Rất nhiều cảnh tượng tươi đẹp giữa thiên địa ngược lại như dòng nước nhu hoà chữa trị, hồi phục sang chấn tâm lý hắn phải chịu trong chiến tranh.

Hệt như thời gian chảy ngược, máu tươi, thi thể, mặt đất rạn nứt đều biến mất. Thị giác bay vọt lên bầu trời châu Thiên Linh, về đến thời đại trước khi đại chiến.

Tôn Kỳ như si như say nhìn những thứ trước mắt.

Khoảnh khắc này, hắn quên đi hậu ái và thất vọng của trưởng bối gia tộc, quên đi mỉa mai chế giễu trong cùng thế hệ, quên đi ham muốn khăng khăng muốn đột phá.

Trong đầu tràn ngập vẻ đẹp của thiên linh, thiên địa.

Lệ khí tiêu hết, nước chảy thành sông.

Chờ hắn tỉnh lại từ trong hoảng hốt thì phát hiện bình cảnh ‘thiên chi ách’ khốn nhiễu chính mình nhiều năm, gần như khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng trên người đã lặng yên không một tiếng động tan biến không còn tung tích.

Chỉ cần tìm được một động thiên thích hợp rồi cắn nuốt nó là có thể đánh thẳng vào Nguyên Anh cảnh. Chuyện này đối với Tôn gia cũng không phải việc gì khó.

Nếu là lúc trước, hắn bỗng nhiên đột phá thì có lẽ tâm trạng sẽ kích động, mừng đến phát khóc.

Nhưng lúc này đây hắn lại không buồn không vui. Cũng không sớm rời Hoa Gian động thiên, chỉ là vẫn tĩnh tọa. Không nhìn ánh mắt thỉnh thoảng truyền đến từ xung quanh, tiếp tục ngưng thần nhìn Thiên Linh Chân Hoa trên đỉnh đầu.

Mãi đến khi người chủ trì Tiêu Tu Viễn cất hoa vào hộp gỗ, tuyên bố cuộc phẩm giám kết thúc, hắn mới lấy lại tinh thần.

Tiếng kích động, tiếng tiếc hận, tiếng than thở vang lên liên tục không ngừng.

“Tiêu đạo hữu, ra giá đi! ‘Thiên Linh Chân Hoa’ này rốt cuộc bán thế nào!”

Tận mắt chứng kiến chỗ huyền diệu của nó, giữa sân đã có tu sĩ không nhịn được, không kịp chờ hỏi.

Lập tức dẫn nên phụ họa của không ít người.

Đối mặt với sự dò hỏi của mọi người, Tiêu Tu Viễn lại cười nói: “Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, thái độ của chủ nhân hoa này vô cùng rõ ràng: không bán, không bán, vẫn là không bán!”

“Dù rằng ta cũng muốn thúc đẩy mối làm ăn như này nhưng người ta khăng khăng như thế, ta cũng đâu thể làm gì được!”

Đám người phía dưới nghe vậy, thoáng chốc rối loạn.

Có một tu sĩ trung niên bụng phệ còn trực tiếp đứng phắt dậy nhìn về phía Tiêu Tu Viễn, ngạo nghễ nói: “Ta không tin, chỉ cần ra giá đủ cao, còn có đồ vật nào không mua được? Một ngàn vạn độ cống hiến, ngươi thấy có được hay không! Không được ta lại thêm!”

Không chờ Tiêu Tu Viễn trả lời, giữa sân đã tức khắccó người âm dương quái khí nói: “Ồ, đây không phải Chu Ngọc Hoa Chu đạo hữu của châu Thiên Xu à? Nghe nói ngươi trước giờ hào phóng vô cùng, sao vừa mở miệng cũng chỉ là ngàn vạn độ cống hiến? Xem thường ai đấy?”

“Ha ha, chỉ có ngần ấy mà còn muốn mua ‘Thiên Linh Chân Hoa’? Ta thấy mấy thứ đồ phỏng theo trái lại rất thích hợp ngươi đó!”

...

Sắc mặt Chu Ngọc Hoa khẽ biến, nhìn về phía mấy người phát ra tiếng, quả thực đều là những người có mặt mũi. Ngàn vạn độ cống hiến đối bọn họ quả thực không được coi là con số lớn gì.

Lời nói đến bên miệng cũng nuốt ngược vào. Mặt mũi mất hết, Chu Ngọc Hoa đang muốn mở miệng tăng giá.

Tiêu Tu Viễn lại chủ động đứng dậy làm người hoà giải.

“Chư vị, chư vị...”

Hắn đề cao âm thanh lần, một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Chủ nhân hoa Thiên Linh là người tiêu sái đến cực điểm. Bất kể là dung mạo, khí độ đều là lão Tiêu ta bình sinh ít thấy. Đối với gốc hoa Thiên Linh duy nhất trên đời này, hắn dĩ nhiên tuyệt đối không nỡ bán đi.”

“Nhưng mà...” Tiêu Tu Viễn chuyển chủ đề.

“Hắn cũng biết, nếu để kỳ hoa như vậy bị đem gác xó cả ngày, chỉ lác đác mấy người thưởng thức cũng là khinh nhờn với nó. Cộng thêm một phen du thuyết của ta, cuối cùng quyết định một phương án điều hoà.”

Tiêu Tu Viễn dừng một lúc, sau đó tuyên bố: “Tuy không bán nhưng ‘Thiên Linh Chân Hoa’ này lại có thể cho thuê ra ngoài!”

“Nếu như đạo hữu có hứng thú với việc này có thể ở lại nghe ta nói kỹ.”

...

“Chỉ thuê không bán. Chủ nhân hoa Thiên Linh này đúng là biết làm ăn.” Tôn Kỳ thản nhiên cười.

Nhìn các tu sĩ chen chúc lấn về phía Tiêu Tu Viễn, Tôn Kỳ biết mình không có năng lực thuê hoa Thiên Linh. Lắc đầu, hắn lặng lẽ rời đi Hoa Gian động thiên.

Sau khi rời khỏi đây, người đầu tiên Tôn Kỳ bái phỏng chính là thúc phụ Tôn Liên Thành. Nói cho cùng lần này hắn có thể đột phá, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là ‘Hoa Gian giản’ Tôn Liên Thành tặng cho hắn.

Hắn chỉ chờ trong động phủ trong chốc lát, Tôn Liên Thành đã vội vàng chạy tới.

“Tốt... Tốt...” Tôn Liên Thành dò xét trên dưới một phen, vậy mà còn kích động hơn bản thân Tôn Kỳ đột phá.

“Thiên kiêu Tôn gia ta đã cách nhiều năm cuối cùng cũng trở về.” Tôn Liên Thành luôn miệng cảm khái nói.

Tôn Kỳ như tự giễu khẽ cười: “Thiên kiêu...”

“Sinh ra Trúc Cơ, đầy tháng Kim Đan. Năm đó ta quả thực xứng với danh tiếng thiên kiêu. Nhưng bây giờ ta đã hai trăm mười ba tuổi rồi...”

Bình Luận (0)
Comment