Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1048 - Chương 1048. Nay Nhặt Lại Ký Ức (2)

Chương 1048. Nay nhặt lại ký ức (2) Chương 1048. Nay nhặt lại ký ức (2)

Lần này nghe nói đại hội ngắm hoa tổ chức ở châu Thiên Linh bèn phái người tới tìm Tôn Liên Thành, nguyện ý ra sức miễn phí mở sân bãi. Chỉ là vì có thể có cơ hội nhìn thấy phương dung của Thiên Linh Chân Hoa.

Triệu Sùng tuy chỉ là tu sĩ Hóa Thần nhưng lại kết bạn rộng khắp, thân bằng trải rộng. Có thiên ti vạn lũ quan hệ với mấy tu sĩ Hợp Đạo địa vị tôn sùng ở Vạn Tiên Minh.

Tôn Liên Thành cũng không tiện từ chối, chỉ đành đáp ứng.

Cửa vào động thiên nằm trên quảng trường truyền pháp trong thành, Tiêu Tu Viễn da mặt ngăm đen đang dời bàn, mặt đầy nụ cười chặn ở lối vào.

Sau khi đưa ra Hoa Gian giản cho hắn, Tôn Kỳ mới có thể vào trong Hoa Gian động thiên.

Trước mắt còn chưa thể thấy rõ sự vật, hương hoa làm cho người ta say mê đã xộc vào mũi.

Trên đất trống trải trăm hoa, trên từng chiếc ghế do dây leo màu lục bện thành đã có không ít tu sĩ ngồi vào chỗ.

Tôn Kỳ trước giờ tương đối quái gở liếc nhìn một vòng, không phát hiện người quen. Ngay sau đó trực tiếp tìm tới vị trí chỗ ngồi tương ứng trong thiếp mời của mình, kiên nhẫn đợi đợi.

Không biết qua bao lâu, trong động thiên bỗng trở nên ồn ào.

Nhóm người may mắn đầu tiên đã bắt đầu lần lượt đi vào trong động thiên.

Sau khi toàn bộ tu sĩ đi vào, trên đài cao từ đủ loại hoa xinh đẹp dựng nên phía trước, Tiêu Tu Viễn cũng đột nhiên hiện thân.

Hộp gỗ màu đỏ trong tay hắn nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ có mặt.

“Chư vị đạo hữu, đại hội ngắm hoa chính thức bắt đầu!”

Không có quá nhiều lời thừa, sau lời dạo đầu đơn giản, Tiêu Tu Viễn lập tức tuyên bố.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Tu Viễn mở ra hộp gỗ.

Một “tờ giấy” trong suốt mỏng như cánh ve tản ra bạch quang ôn nhuận chậm rãi bay lên không trung.

“Thiên Linh Chân Hoa!” Giữa sân có tu sĩ không nhịn được thất thanh nói.

Thậm chí kinh ngạc trước vẻ đẹp của hoa Thiên Linh, đứt phắt dậy tại chỗ.

Nói ra thì kỳ lạ, Thiên Linh Chân Hoa rõ ràng bị phong ấn trong mặt phẳng, nhưng người khác thưởng thức lại không mảy may nhận ra dị dạng.

Giống như là thật sự có một đóa hoa đang từ từ nở rộ trước mặt, đẹp không sao tả xiết.

Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trong hoa truyền đến.

Nhìn mọi người giữa sân đều vì vẻ đẹp Thiên Linh mà yên tĩnh không tiếng động, Tiêu Tu Viễn cười đắc ý, nhẹ nhàng chỉ tới tờ giấy trong suốt giữa không trung.

Trong thoáng chốc, từ trên đó bắn ra vô số luồng ánh sáng, bắn bông hoa vốn chỉ lớn chừng bàn tay đến trên không trung sân bãi.

Phóng đại tỉ lệ trưởng thành lên mấy vạn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến thần vận của nó. Ngược lại cảnh tượng trên mỗi cánh hoa đều rõ ràng rành mạch, trông càng rõ nét.

Trong lúc tâm thần toàn thể tu sĩ đều bị hấp dẫn chặt chẽ, thừa dịp không người chú ý, Tiêu Tu Viễn lại bóp nát một hạt châu.

Sương mù màu trắng thấp thoáng tản ra khí tức thần bí huyền ảo chầm chậm bao phủ sân bãi.

Cho dù chỉ là thân thể khôi lỗi, bản thân Tiêu Tu Viễn cũng không tránh kịp. Ung dung thản nhiên bố trí phòng ngự, ngăn cản sương trắng bên ngoài cơ thể mình.

Hắn nhớ tới lời dặn của tu sĩ Hợp Đạo tên là Liễu Tam, vừa nghe biết ngay là dùng tên giả lúc giao vật này cho hắn.

“Ặc, đây là đan dược lão phu tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, có thể giúp tu sĩ tu hành. Sau khi vụ hóa hấp thu nó thì có thể sinh ra hiệu quả ngộ đạo giống thật mà là giả...”

Tiêu Tu Viễn nhìn khuôn mặt dần như si như say của tu sĩ giữa sân, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: “Tuy hắn lời lẽ son sắt, vật này đã qua cải tiến, tuyệt đối không có tính ỷ lại...”

“Nhưng bất kể nói thế nào, thứ quỷ này vẫn ít đụng vào thì tốt hơn.”

Thiên Linh Chân Hoa thỏa thích nở rộ. Kỳ cảnh trên cánh hoa chiếu vào trên mặt mỗi tu sĩ trong Hoa Gian động thiên.

Thời gian thưởng thức mỗi lần chỉ có ba canh giờ. Bỏ lỡ không còn, thế là ánh mắt của gần như tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm hình chiếu hoa Thiên Linh giữa không trung.

Chỉ có một người lại nhìn giấy mỏng bị đóng băng giữa sân, ngẩn ngơ thất thần.

“Không sai được, Băng Tích Lộ, Như Tương Nhiếp, Thiên Sắc Quyên...”

“Đây không khác gì thủ pháp niêm phong hoa trong ‘Hoa Gian Tập’ của ta, nhưng mà ta căn bản chưa từng tiết lộ việc này với bất cứ ai khác.”

“Rốt cuộc...” Trong mắt Triệu Sùng tràn đầy vẻ khó tin: “Lẽ nào trên đời còn có người có chung ý nghĩ với ta?”

Sau khi nhìn thấy Thiên Linh Chân Hoa, tâm nguyện trong lòng Triệu Sùng đã được hoàn thành. Đối với cái gọi là tu vi đột phá, đốn ngộ thần thông, hắn cũng không quan tâm là bao. Ngược lại dần sinh ra hứng thú nồng đậm đối với chủ nhân hoa Thiên Linh từ đầu đến cuối đều không lộ diện kia.

Thời gian chậm rãi trôi qua trong đám người tâm thần chìm đắm.

Mắt thấy kỳ hạn ba canh giờ đã đến lại vẫn không có người nào có dấu hiệu đột phá hoặc là đốn ngộ hiện ra.

“Đây là buổi diễn đầu tiên, không thể làm hỏng được.”

Lúc Tiêu Tu Viễn chuẩn bị khởi động bố trí trước đó, một luồng dao động chợt buông xuống khiến hắn dừng động tác.

“Là tiểu tử này, lần này tốt rồi, đỡ cho ta lại phải phí sức tuyên truyền một đợt!” Sau khi thấy rõ thân phận tu sĩ đột phá, Tiêu Tu Viễn mừng thầm trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment