Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1053 - Chương 1053. Hứa Bạch Gặp Thiên Tôn (2)

Chương 1053. Hứa Bạch gặp thiên tôn (2) Chương 1053. Hứa Bạch gặp thiên tôn (2)

Hứa Bạch khẽ cười nói: “Đến tổng bộ Vạn Tiên Minh, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm gì đó, mấy thứ này cũng không có tác dụng gì.”

“Chôn cùng phân thân còn không bằng để lại nơi này.”

Liễu Tam hung hăng trừng Phương Tái Tế, sau đó an ủi Hứa Bạch: “Thiếu chủ không cần lo lắng. Ta đã hỏi thăm Tiêu đạo hữu, tu sĩ Tiên Minh sử dụng ngọc bài cận pháp gần như chưa từng xảy ra biến cố gì. Cơ bản đều có thể an toàn trở về.”

“Có lẽ phân thân này của thiếu chủ cũng hẳn là không sao đâu.”

Hứa Bạch xua tay: “Hai người đừng lo, chỉ là một phân thân thôi. Cho dù tổn thất cũng có thể luyện chế lần nữa.”

“Liễu lão, ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’ đã chuẩn bị xong chưa?”

Liễu Tam nghiêm túc gật đầu: “Đã đơn độc kết nối ý thức phân thân này của thiếu chủ ngươi với tiết điểm trống. Nếu như gặp phải trường hợp bất khả kháng, có thể giúp hắn giữa tư duy thanh tỉnh trong phút chôc.”

“Như vậy là đủ rồi.” Hứa Bạch mimt cười.

Sau đó đơn độc một mình ra ngoài Trường Sinh cốc.

Thông qua Truyền Tống trận vượt qua mấy châu, đi tới châu Phù Ngu ở trung bộ Tiên Minh.

Sử dụng ‘ngọc bài cận pháp’ ở nơi dã ngoại không người.

Không bao lâu sau bèn có một cánh cửa hình vuông trống rỗng xuất hiện. Một áo đen tu sĩ từ đó đi ra.

Nhìn ‘ngọc bài cận pháp’ trong tay Lý Phàm, tu sĩ áo đen không nhiều lời.

Chỉ dẫn dắt Lý Phàm xuyên qua cánh cửa trong suốt.

Cảm giác hoa mắt chóng mặt truyền đến, Lý Phàm bèn biết đã tới trong tổng bộ Tiên Minh.

Khác với tượng Truyền Pháp thiên tôn nhìn thấy ở đời trước.

Ảo cảnh phân thân nhìn thấy khih vào tổng bộ Tiên Minh lần này là một bóng lưng gầy yếu.

Chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng thở dài.

“Trước có tiên lộ không thể bước, Truyền Pháp thiên tôn ở phía trên!”

Như đáp lại bóng dáng ấy, cả vùng thiên địa đều nháy mắt u ám lại.

Hứa Bạch còn mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ bất lực.

Sau đó, bóng người gầy yếu khẽ lắc đầu, xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau với Hứa Bạch.

Ầm!

Trong đầu tức khắc nổ tung, ầm vang một mảnh. Bởi vì Hứa Bạch hoảng sợ phát hiện, tướng mạo của bóng dáng kia vậy mà giống mình như đúc!

Không đúng...

Trước mắt hoa lên, khuôn mặt ấy lại bỗng thay đổi. Hứa Bạch lại như thấy được dung nhan tuyệt thế của Bạch tiên sinh.

Chỉ là hơi khác với lúc nhìn thấy ở Ngự Thú tông trước đó, không phong hoa tuyệt đại như người trên trời đến thế.

Mà là nhiều thêm mấy phần buồn lo trách trời thương dân. Càng thêm chân thực, càng thêm mấy phần hương vị “phàm nhân”.

Ánh mắt trong veo của hắn như có vô số cảm xúc, chuyện xưa muốn kể ra.

Giống như một xoáy nước, từ từ cắn nuốt tâm thần Hứa Bạch.

...

“Tỉnh lại!”

Một tiếng quát nhẹ như chuông lớn đại lữ, như từ ngoài bầu trời truyền đến. Xuyên qua cách trở vô tận thế giới, đột ngột xuất hiện trong tai Hứa Bạch.

Ánh mắt Hứa Bạch trong nháy mắt từ đục ngầu, vô thần khôi phục một tia linh động.

Lại nhìn Bạch tiên sinh trước mặt, máu thịt trên mặt lại từ từ tan chảy như ngọn nến. Khuôn mặt vốn đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông bây giờ lại lộ ra vẻ u ám đáng sợ như thế.

Chỉ qua một lát sau, dị tượng kinh khủng trên mặt Bạch tiên sinh đã lan ra toàn thân.

Tựa bị một trận gió thổi đi, trong chốc lát hắn đã biến thành một bộ xương khô trắng toát.

Hốc mắt trống rỗng cứ như vậy nhìn chằm chằm Hứa Bạch.

Hứa Bạch lập tức sợ hãi hoảng hốt.

Cảnh tượng xung quanh như thuỷ tinh xuất hiện từng vết nứt.

Nháy mắt vỡ nát.

Cảm giác hơi choáng truyền đến, tất cả ảo cảnh đều biến mất không thấy đâu nữa.

Ánh mắt tu sĩ áo đen đến tiếp đón hắn đảo qua trên người hắn một lúc rồi mới chầm chậm nói: “Không gian nơi này có một tia khí tức của Truyền Pháp thiên tôn sót lại. Tu sĩ lần đầu tới đây đều sẽ lòng có cảm giác, sinh ra ảo giác.”

Hứa Bạch đã không phải lần đầu vào tổng bộ Vạn Tiên Minh tự nhiên biết việc này.

Lần trước lúc bản tôn đến đây, thứ nhìn thấy là tượng Truyền Pháp thiên tôn chống trời đứng sừng sững.

Từ trên bức tượng đó, Lý Phàm cảm nhận được nguy cơ cực độ và cảm giác quen thuộc như có như không.

Mà lần này, lúc phân thân dùng tinh huyết của Hứa Khắc và thần vận của Bạch tiên sinh luyện chế tới đây.

Lại nhìn thấy một cảnh quái dị như vậy.

“Trước có tiên lộ không thể bước, Truyền Pháp thiên tôn ở phía trên...”

“Khuôn mặt Bạch tiên sinh vậy mà trở nên giống y đúc phân thân. Cùng với cảnh tượng sợ hãi bất thình lình biến thành bạch cốt lúc cuối cùng...”

“Tất cả rốt cuộc báo hiệu điều gì?”

Cho dù đã rời khỏi ảo cảnh, Hứa Bạch giống như vẫn còn đắm chìm trong rung động nó mang tới.

Chỉ đi theo sau lưng tu sĩ áo đen dẫn đường xuất phát từ bản năng.

Dường như là giá trị nhan sắc nghịch thiên của Hứa Bạch nổi lên hiệu quả, tu sĩ áo đen thấy vậy thế mà cũng không quấy rầy nữa.

Chỉ lặng lẽ không lên tiếng dẫn đường.

Đợi đến khi hai người thông qua trận pháp chuyển di, thân hóa tia sáng nhanh chóng xuyên qua trong không gian tổng bộ Vạn Tiên Minh, Hứa Bạch mới chậm rãi đi ra từ trong ảnh hưởng ảo tưởng mang tới bên trong.

Lúc này áo đen dẫn đường tu sĩ mới giải thích với Hứa Bạch: “Tia khí tức sót lại của Truyền Pháp thiên tôn, bình thường bọn ta gọi nó là ‘chân ý Truyền Pháp’. Chân ý Truyền Pháp huyền diệu khó giải, có diệu dụng vô cùng. Tu sĩ chỉ có lần đầu vào không gian của tổng bộ Tiên Minh, dưới sự đột ngột không kịp đề phòng mới có thể chịu ảnh hưởng của nó sinh ra ảo giác. Sau khi ở đây một thời gian, thân thể thích ứng sự tồn tại của chân ý Truyền Pháp mà muốn đối mặt với ảo tưởng nữa thì khó khăn muôn vàn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment