Ở đời trước lúc bản tôn Lý Phàm và hai người Hàn Dịch, Tây Môn Nguyệt tới đây, người dẫn đường đều không giải thích cặn kẽ như vậy.
“Xem ra trông mặt mà bắt hình dong là thiên tính của con người. Cho dù tu tiên giả chúng ta cũng không thể ngoại lệ.”
Trong lòng Hứa Bạch lải nhải, lại nắm lấy cơ hội truy hỏi: “Theo lời của tiền bối, cơ hội đối mặt với ‘chân ý Truyền Pháp’ hình như cực kỳ hiếm có, cả đời chỉ có một lần. Nhưng mà ta ngoài nhìn thấy một vài ảo giác ra thì cũng không phát hiện được nó có hiệu quả gì khác?”
Tu sĩ áo đen nghiêm túc nói: “Pháp chúng ta tu hành đều là tân pháp thiên tôn truyền lại. Bởi vậy lúc chúng ta đối mặt với ‘chân ý Truyền Pháp’, thứ nhìn thấy không chỉ là giác đơn thuần ảo. Mà rất có thể có liên quan đến ‘đạo chi chung cực’ của mỗi người.”
Không đợi Hứa Bạch đặt câu hỏi, hắn đã chủ động giải thích về ‘đạo chi chung cực’: “Mỗi tu sĩ từ lúc bước lên con đường tu hành đại khái đều sẽ cảm giác được tiên lộ mịt mờ, tiền đồ gian nguy. Mỗi tầng cảnh giới nên tu hành thế nào, lại nên chọn pháp môn thích hợp nhất với mình ra sao. Những thứ này đều cần chính chúng ta tìm kiếm.”
“Nhưng nhân sinh không có cơ hội làm lại, một khi tính sai thì cũng chỉ có thể ôm hận cả đời, từ đây đoạn tuyệt đạo đồ. Bởi vậy, mỗi khi chúng ta đi một bước đều phải cẩn thận, cực kỳ thận trọng.”
“‘Đạo chi chung cực’ là điểm cuối đạo đồ thích hợp chúng ta tu hành nhất trong mắt thiên tôn. Truyền Pháp thiên tôn là nhân vật bậc nào? Tầm mắt không biết cao hơn chúng ta ra bao nhiêu lần. Điều hắn nhận định căn bản không khác sự thật.”
“Cho nên nói, đoạn ảo giác vừa rồi thật sự cực kỳ quan trọng. Ngươi có thể ngày đêm nghiền ngẫm, chắc chắn mỗi lần đều sẽ có thu hoạch lớn.”
Vô số lục địa nổi lóe qua rất nhanh sau lưng.
Tu sĩ áo đen dẫn đường không nhanh không chậm kể rõ chỗ huyền bí của ‘chân ý Truyền Pháp’.
Cuối cùng lấy một câu cảm khái kết thúc: “Chúng ta tu hành giống như một con đường lên trời bị sương mù dày đặc che lấp. Không cẩn thận một tí, đi nhầm đường là sẽ trượt chân rơi xuống, ngã tan tành.”
“Mà chân ý chung cực của đạo Truyền Pháp chỉ rõ giống như bó đuốc thắp lên rõ ràng vô cùng ở điểm cao nhất trên con đường lên trời. Ánh lửa xuyên thấu sương mù, chiếu sáng phương hướng.”
“Đây là thương hại của thiên tôn đối với chúng sinh thiên hạ!”
Lúc hai người từ hình thái ánh sáng biến về nhân hình, hai chân lần nữa đặt lên mặt đất, lời của tu sĩ áo đen cùng lúc ngừng lại.
Khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng như lúc ban đầu.
Đường đá màu xanh biếc thẳng tắp nối thẳng đến bia đá màu đen cao lớn ở cuói đường.
Nơi đó cũng là chỗ tồn tại của tổng bộ Hộ Pháp đường Vạn Tiên Minh.
Chân đạp trên con đường cận pháp, linh khí trong cơ thể nháy mắt đắm chìm vào.
Giống như phàm nhân, Hứa Bạch bước từng bước đi đến nơi đích.
Là một con đường tương đối dài dằng dặc.
Sau khi đi tới điểm cuối, tu sĩ áo đen dẫn đường mới lên tiếng lần nữa, giọng điệu nhu hòa: “Đưa ra ngọc bài cận pháp ở đây là có thể đi vào trong. Ta không thể đi vào nữa, ở ngay đây... chờ ngươi.”
Hứa Bạch hơi cung kính khom người, sau đó lấy ngọc bài ra.
Giống như đời trước, thông đạo bảy màu từ trên bia đá hiện lên, Hứa Bạch sải bước đi vào trong.
...
“Người xin sử dụng Diễn Pháp Giác, Hứa Bạch.”
“Số thứ tự: 03. Cấp bậc quyền hạn: Hợp Đạo.”
“Xin kiên nhẫn chờ ở đây, dự tính thời gian chờ còn lại, mười ba canh giờ.”
Một âm thanh có chút quen thuộc vang lên bên tai Hứa Bạch.
Nhìn ra xung quanh, vẫn là một không gian phong kín.
Chỉ là những gì nhìn thấy còn rộng rãi hơn khi sử dụng ngọc bài cận pháp cấp bậc Nguyên Anh đời trước rất nhiều.
Sách bày trên giá sách ngoài những tác phẩm như “Điều cần biết khi sử dụng Diễn Pháp Giác”, “Diễn Pháp thập luận” từng nhìn thấy ra.
Còn có một số tác phẩm ngắn không có kí tên.
“Nghiên cứu thảo luận quan hệ trăm năm sau này của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội”, “Bí mật thể chất đặc biệt của Không U tiên tử”, “Thí luận đệ nhất mỹ nhân Tiên Minh”...
Để không có vẻ khác thường, Hứa Bạch đầu tiên là giả vờ giả vịt xem qua một lượt những cuốn sách liên quan như “Điều cần biết khi sử dụng Diễn Pháp Giác”.
Sau đó tinh thần chấn động, đọc từng bài tác phẩm nặc danh.
“Diệu nhân trong Tiên Minh đúng là không ít. Nhưng mà người có thể đi vào trong phòng chờ cấp bậc Hợp Đạo cũng không phải hạng người tầm thường gì đâu.”
Sau khi Hứa Bạch đọc hết mấy quyển vẫn chưa đã ghiền. Cảm khái rồi lại lấy ra một quyển đọc.
Thì ra những tác phẩm nặc danh này đều là do tu sĩ đã từng đến đây để lại.
Không để lại tên sẽ không bị người ta truy xét, cho nên mới có thể nói thoải mái.
Chủ đề đa dạng, chuyện gì cũng có, lại không kiêng kỵ gì. Tuy đều là một số kiến giải cá nhân, chưa chắc gần kề chân tướng sự thật. Nhưng để cho vui thì cũng đủ rồi.
Càng diệu hơn là, người đến sau còn có thể thêm bình luận trên những tác phẩm nặc danh, tạo thành tương tác.
Ngược lại có chút hương vị trăm nhà đua tiếng.
Hứa Bạch xem mê mẩn, mười ba canh giờ nhoáng cái đã qua.
“Tu sĩ Hứa Bạch, sắp đến lượt ngươi, xin chuẩn bị sẵn sàng.”
Vẫn là âm thanh nhắc nhở kia đánh thức hắn.