Đưa tay muốn bắt ‘đồng thị chi nhãn’ mà Phương Tái Tế phụ thân, lại bị hắn khéo léo tránh thoát.
“Khà khà, còn muốn bắt ta chắc. Phương Tái Tế ta đâu phải loại người ăn thiệt hai lần cùng một điểm chứ? Ta đã sớm cải tiến...”
Còn chưa dứt lời đã bị Hứa Bạch chợt nắm ở trong tay.
Phát ra tiếng vang vù vù, hình như còn đang không ngừng giãy dụa. Chỉ là không có giọng Phương Tái Tế truyền ra nữa.
“Phương tiên sinh không cần để ý. Có câu muốn lấy được gì thì phải cho đi trước, không chia cho Tiêu Tu Viễn nhiều lợi như vậy, làm sao hắn sẽ nhiệt tình chủ động giúp chúng ta đẩy mạnh buôn bán Trường Sinh đan được chứ? Đối với chúng ta chỉ là hao phí chút thảo dược bên trong Trường Sinh cốc mà thôi. Có thể nói không vốn vạn lời. Chẳng qua là sự khác biệt giữa kiếm nhiều hoặc là kiếm ít mà thôi.”
“Huống hồ Tiêu Tu Viễn này có vô số phân thân, rải rác khắp nơi trong Huyền Hoàng giới, thực lực sâu không thể đo lường được. Phương tiên sinh thật sự muốn đi tranh luận với hắn một phen?”
Hứa Bạch cười như không cười hỏi.
Con mắt màu vàng lập tức ngừng vùng vẫy.
Hứa Bạch buông tay ra, không lâu sau đó thì giọng nói yếu ớt của Phương Tái Tế truyền ra: “Ầy, ta chỉ nói thôi mà. Nếu như tông chủ ngài đều không có ý kiến gì, vậy thì quên đi.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Nghe nói Thiên Lý đường của Tiêu Tu Viễn này cái gì cũng bán à? Vậy lão Phương ta luyện một ít đồ chơi nhỏ, để ở trong đó bán cũng không có vấn đề đâu nhỉ?”
Liễu Tam lạnh lùng hừ: “Bây giờ pháp khí, pháp bảo của Vạn Tiên Minh đều là công thức sản xuất hàng loạt, giá cả thấp hơn chúng ta khi đó nhiều. Cho dù ngươi có thể luyện chế ra vật gì thì có thể kiếm bao nhiêu tiền?”
Giọng nói có phần không kiên nhẫn của Phương Tái Tế truyền đến: “Lão Liễu ngươi đối với luyện khí dốt đặc cán mai, cũng đừng quản nhiều như vậy. Tông chủ ngươi nói một câu đi, có được hay không.”
Liễu Tam còn muốn nói thêm, lại bị Hứa Bạch giơ tay cắt ngang.
“Nếu như Phương tiên sinh có ý định như thế thì cứ việc buông tay đi làm. Nếu như nguyên liệu không đủ cũng có thể xin Liễu lão.” Hứa Bạch mỉm cười trả lời.
“Tông chủ hào phóng!” Con mắt màu vàng bay lên bay xuống, hình như có chút hưng phấn.
“Vậy thì chờ tin tức tốt của ta, tất nhiên sẽ khiến các ngươi thất kinh!”
Dứt lời, con mắt màu vàng biến thành một luồng ánh sáng trốn xa không thấy nữa.
“Thiếu chủ, ngươi chính là quá mềm lòng rồi. Luôn nhân nhượng Phương Tái Tế như vậy, nói không chừng sau này còn sẽ gây ra chuyện phiền phức gì đấy.” Liễu Tam thở dài.
“Không sao cả, sẽ không có nhiễu loạn nào đâu. Phương lão nhìn như không đứng đắn nhưng thật ra chuyện cường hóa Dược Vương Chân Đỉnh mà ta dặn hắn, hắn vẫn không có quên mất. Chẳng qua ở trước mặt Liễu lão ngài không có thể hiện ra mà thôi.” Hứa Bạch cười giải thích.
“Thật sao?” Liễu Tam nghe vậy có phần kinh ngạc.
Hứa Bạch không tiếp tục đề tài này nữa, mà là hỏi tình hình luyện chế Trường Sinh đan.
Liễu Tam nhíu mày nói: “Lần này Vạn Tiên Minh thả sương mù ra thăm dò, nhu cầu của tu sĩ đối với Trường Sinh đan thật sự quá lớn. Dự trữ mà chúng ta luyện chế được trong khoảng thời gian qua đã bán sạch rất nhanh, chỉ có một mình ta phát Trường Sinh Thanh Lực, tốc độ luyện đan không đuổi kịp tốc độ tiêu hao...”
Liễu Tam dừng một chút, thử hỏi thăm dò: “Thiếu chủ ngươi xem, có thể lại đánh thức mấy vị nữa hay không?”
Hứa Bạch nghĩ ngợi chốc lát, không có trả lời ngay mà là hỏi ngược lại: “Trong lòng Liễu lão có ai thích hợp không?”
Trong Dược Vương Chân Đỉnh vốn có sáu tu sĩ Hợp Đạo ngủ say.
Liễu Tam, Phương Tái Tế đã bị đánh thức, bây giờ còn có bốn vị vẫn nằm trong pháp trận Đại Mộng Xuân Thu.
Liễu Tam khẽ nghĩ ngợi chốc lát, đưa ra ý kiến của mình: “Ta đề nghị đánh thức Khương Ngọc San, Khương trưởng lão.”
Sau đó Liễu Tam giải thích lý do lựa chọn nàng với Hứa Bạch.
“Sở dĩ hiện tại không cách nào đánh thức toàn bộ tu sĩ Dược Vương tông, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là hạn chế của pháp không thể cùng tu. Nếu như chư vị cùng tu ‘Tế Thế Trường Sinh Kinh’ tỉnh lại, sợ là sẽ xảy ra thảm kịch tàn sát lẫn nhau ngay tại chỗ.”
“Nhưng nếu như là Ngọc San, ta tin tưởng những sát ý này căn bản không cách nào ảnh hưởng đến nàng.” Liễu Tam chậm rãi nói.
Thì ra, Khương Ngọc San vốn là đệ tử của Vô Định ngục, một trong thập đại Tiên tông.
Vô Định ngục là sự tồn tại tương đối đặc thù trong Tiên tông.
Đúng như tên gọi, thay vì nói là tông môn thì thực ra là một nhà tù.
Trấn áp vô số các tu sĩ không nghe theo mệnh lệnh của thập tông Tiên đạo khi thống trị Huyền Hoàng giới đến nay.
Bọn họ bị lưu đày ở cùng một nơi, mặc cho họ tự giết lẫn nhau.
Không gian nơi những tu sĩ này bị trục xuất mờ ảo vô định, ngoại trừ rất ít tu sĩ ra thì không ai biết phương pháp tiến vào trong đó.
Tên cổ là Vô Định ngục.
Khương Ngọc San vốn là ngục tốt trong Vô Định ngục, chịu trách nhiệm trông coi những kẻ vô cùng hung ác, không để bọn họ bỏ trốn.
Sống lâu trong Vô Định ngục, khó tránh khỏi sẽ bị sát khí cuồn cuộn ngất trời lây nhiễm.
Cho dù tu sĩ có tâm chí kiên định thế nào cũng không thể bảo đảm giữ được đầu óc tỉnh táo dưới tình huống như vậy.