Cho nên cứ ba mươi năm một lần, Vô Định ngục sẽ thay đổi một nhóm ngục tốt.
Ngục tốt mới được lựa chọn từ đủ loại phương thức. Tuy tu vi không cao lắm nhưng chiến lực thực tế chắc chắn vô cùng cường hãn. Hơn nữa tính tình nhất định phải tàn nhẫn.
Bằng không họ căn bản là không thể trấn trụ rất nhiều hung đồ trong Vô Định ngục.
Sau khi rời khỏi Vô Định ngục, Khương Ngọc San đi tới Dược Vương tông vì hóa giải sát khí quấn ở trên người mình.
Trị bệnh cứu người, tích đức hành thiện.
Che giấu sát tâm.
...
“Những sát khí giống như thực chất trong Vô Định ngục đều không thể ảnh hưởng đến thần chí của Khương Ngọc San. Nếu như chỉ là sát ý do hai người cùng tu công pháp sinh ra, nàng hẳn là có thể dễ dàng ngăn cản.” Liễu Tam lời thề son sắt.
Hứa Bạch im lặng không nói gì, sau đó đột ngột hỏi: “Vậy Liễu lão ngươi thì sao? Ảnh hưởng của pháp không thể cùng tu mang lại là hai bên đều có. Ngươi có thể bảo đảm sẽ không động thủ với Khương trưởng lão chứ?”
Liễu Tam buột miệng thốt ra: “Cho dù ta chết, ta cũng sẽ không là kẻ địch với Ngọc San...”
Hứa Bạch nhất thời bạta cười.
“Tốt, đã như thế thì quyết định vậy đi. Chẳng qua còn cần chuẩn bị một chút. Liễu lão ngài trước tiên bình tĩnh lại, đợi đến lúc ta sẽ thông báo cho ngài sau.” Hứa Bạch đáp ứng.
“Được, được.” Liễu Tam có phần kích động.
Huyễn hóa ra một tấm thủy kính soi mình trong đó.
“Tuy nhiên Khương Ngọc San là người ngoại lai, hẳn là không quá quen thuộc với công việc trong Dược Vương tông. Bây giờ ta lấy phân thân xuất hiện, sự việc giả trang Liễu Nhất Hàng cũng sẽ không bại lộ.”
“Chẳng qua vẫn cần phải đề phòng.”
Ánh mắt Hứa Bạch chớp động.
Những vật phẩm có thể ảnh hưởng, thậm chí thay đổi được suy nghĩ của tu sĩ Hợp Đạo tất nhiên là chí bảo hàng đầu.
Dù sao nếu Trường Sinh thiên tôn không xuất hiện, tu sĩ Hợp Đạo cũng là tầng cao nhất trong Huyền Hoàng giới.
Cho nên, dù từ lúc luân hồi đến bây giờ Lý Phàm đã biết vô số bí mật Vạn Tiên Minh, nhưng hắn vẫn không biết trong Vạn Tiên Minh có thứ gì có thể sánh ngang với ‘Chân Thực Dụ Quả’ hay không.
Bởi vậy, muốn giải quyết mối lo lắng tiềm ẩn của Khương Ngọc San thì phải tìm ra Ngũ Lão hội!
Cũng may, Lý Phàm đã nghĩ đến lợi thế giao dịch lần này với Ngũ Lão hội.
Về phần làm thế nào để liên hệ với Ngũ Lão hội...
Trong khoảng thời gian này, các đệ tử Dược Vương tông phân tán khắp nơi trong Vạn Tiên Minh, thu thập tình báo.
Dựa theo yêu cầu Lý Phàm, căn cứ phương thức liên hệ gián điệp của Ngũ Lão hội trước đó, đúng là đã khóa được một nhóm người khả nghi.
Sau khi Lý Phàm xem qua danh sách những tu sĩ này, lại tổng hợp kiến thức đã thấy qua ở mấy kiếp trước, cuối cùng xác định thân phận gián điệp.
Châu Thiên Lương, Vương Thu Phá.
Tuy Vương Thu Phá này chỉ có Kim Đan kỳ, nhưng bây giờ lại có tuổi cao gần 800 tuổi.
Tuy hắn có tuổi cao nhất trong số các tu sĩ Kim Đan khác, hiện tại tuy tóc đã bạc trắng nhưng hắn vẫn có tinh thần vô cùng phấn chấn, không thấy vẻ già nua.
Bởi vì hắn đã sống quá lâu, người còn sống mà ở cùng thời đại với hắn đều đã có tu vi Hóa Thần, Hợp Đạo.
Đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong Tiên Minh.
Tục ngữ nói, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Cho dù Vương Thu Phá không có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, nhưng nhân mạch của hắn rất rộng.
Cho nên, dù là Thiên Lương thành chủ cũng phải khách khí với Vương Thu Phá.
Một người như vậy, chưa từng có ai nghĩ đến, vậy mà hắn lại là gián điệp Ngũ Lão hội.
Cái đinh này đã chôn quá sâu, quá lâu rồi.
Cho nên ở kiếp trước sau khi Vương Thu Phá ngã xuống, Ngũ Lão hội chủ động công bố thân phận của hắn và muốn chế giễu một phen.
Vạn Tiên Minh vì mặt mũi của bản thân, vậy mà hạ lệnh phong tỏa việc này.
Lý Phàm cũng là vô tình nghe nói qua, hình như có một gián điệp ẩn mình rất sâu, làm Vạn Tiên Minh mất hết mặt mũi. Nhưng cũng không biết danh hào cụ thể.
Vẫn là đời này có với cử động dị thường của Vương Thu Phá đệ tử Dược Vương tông thăm dò ra, kết hợp với những gì biết được ở kiếp trước, từ đó suy luận ra.
“Xem ra, ngày Vương Thu Phá hết thọ chết già đã không xa.” Hứa Bạch suy nghĩ một chút, phiêu nhiên rời khỏi Trường Sinh cốc.
Đi vào trong màn sương trắng, không lâu sau đó gặp một Phổ Hiền Chân Chu.
Đối phương không phát hiện Hứa Bạch, bay thẳng về hướng sâu trong màn sương trắng.
“Người qua lại ngày càng nhiều, cũng không biết nơi đây còn có thể ẩn giấu bao lâu nữa.”
Ý niệm chợt lóe lên, Hứa Bạch ra khỏi màn sương trắng, bay thẳng đến châu Thiên Lương.
Châu Thiên Lương, phía tây bắc châu Thiên Linh.
Nơi này nổi tiếng bởi vì quanh năm là mùa thu dài.
Nghe nói là khí túc sát còn sót lại từ một trận đại chiến thượng cổ, vạn năm không rời, làm cho vạn vật không có cách nào sinh trưởng, cho nên mới tạo nên cảnh tượng kỳ lạ.
Vương Thu Phá không sống trong thành Thiên Lương.
Mà lại xây nhà ở dưới Lương sơn bên ngoài thành.
Tuy hắn ở một nơi vắng vẻ, nhưng mà những người a dua nịnh hót đến đây bái phỏng vẫn nối liền không dứt.
Có điều phần lớn đều không gặp được, hậm hực rời đi.
Khi Hứa Bạch tới chỗ này, trước cửa Vương Thu Phá đã có một hàng dài.