Cái gì nghịch lý, định lý, hắn nghe mà thấy mơ hồ.
Chẳng qua nếu như lời của tu sĩ Phúc Thiên hội này là thật...
Như vậy nhất định phải mau chóng báo cáo cho tổ chức mới được.
Vương Thu Phá lại liếc mắt nhìn Hứa Bạch.
Đối phương giống như đoán được ý nghĩ của hắn, đưa qua một ngọc giản.
“Giao dịch ta từng nói có quan hệ với tin tức cụ thể của vị thiên tôn này, có thể tiết lộ cho các ngươi. Nhưng các ngươi cần chi trả bằng những vật này.”
“Mức độ quan trong của việc giao dịch tin tức mấy lần trước kém xa lần này. Bọn ta không tăng giá cũng là ôm đủ thành ý rồi. Nói cho cùng còn muốn trông chờ xem các ngươi và Vạn Tiên Minh liều cá chết lưới rách cơ mà.”
Hứa Bạch lộ ra nụ cười cổ quái, sau đó làm tư thế “mời”.
Vương Thu Phá đầu tiên là kiểm tra ngọc giản một phen, đồng tử bỗng co lại.
Giá trị đồ vật liệt kê trong ngọc giản vượt xa tưởng tượng của Vương Thu Phá.
Làm gián điệp rời nhà từ nhỏ, có một số thứ thậm chí ngay cả hắn đều chưa từng nghe nói qua.
Trong nháy mắt này, Vương Thu Phá đã tin Hứa Bạch mấy phần.
Sau khi trầm ngâm một hồi, hắn ra hiệu cho Hứa Bạch chờ ở đây một lát.
Sau đó yên tĩnh nằm về trên ghế mây sau lưng, giống như đang nhắm mắt ngủ say.
Trong thị giác của Hứa Bạch, sinh cơ của Vương Thu Phá đang lấy một loại tốc độ kinh người tiêu tán.
Chỉ trong phút chốc, hắn giống như đã thọ hết chết già, không khác gì một thi thể.
“Không hổ là gián điệp ẩn nấp tám trăm năm đều không bại lộ, quả thực có mấy phần môn đạo.” Hứa Bạch nhìn chằm chằm quan sát rất lâu, âm thầm suy nghĩ nói.
Mà căn nhà tranh này Vương Thu Phá cư trú cũng hình như có một số chỗ thần dị. Sinh cơ Vương Thu Phá biến mất cũng không dẫn tới phát giác của người bên ngoài. Bọn họ vẫn xếp hàng bên ngoài, cực khổ chờ đợi.
Một ly trà sau, trong phòng như thổi lên một cơn gió nhẹ.
Sau đó như cây khô gặp mùa xuân, Vương Thu Phá lại lần nữa khôi phục sinh cơ.
Chỉ là Hứa Bạch nhạy bén phát hiện được, người lão nhân đã thọ tám trăm năm này dường như lại gần tử vong một bước.
Ho nhẹ một tiếng, Vương Thu Phá đứng lên lần nữa, đi đến trước mặt Hứa Bạch.
“Ta đã chứng thực với tổ chức, lời của người trẻ tuổi ngươi không giả.”
“Mấy lần giao dịch với bọn ta trước đó cũng đúng là có thể nói rõ tín dự của Phúc Thiên hội các ngươi. Chẳng qua...”
Đôi mắt già nua của Vương Thu Phá gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Bạch: “Ngươi làm sao để chứng minh ngươi là thành viên Phúc Thiên hội?”
“Chứ không phải đâm ngược một đòn sau khi Vạn Tiên Minh tìm hiểu nguồn gốc phát hiện thân phận thật của ta?”
“Nội dung giao dịch hai lần trước của chúng ta là gì?”
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của Vương Thu Phá, Hứa Bạch chẳng hề bất ngờ. Thản nhiên mỉm cười, đưa ra đáp án.
“Lần đầu tiên là đề thi đại khảo nhập chức của Tiên Minh. Lần thứ hai là thân phận thật của tu sĩ thượng cổ Tiên Minh tìm kiếm...”
Vương Thu Phá nghe được hai câu này, thân thể căng chặt nháy mắt lại cong xuống lại.
Một lát sau, hắn trầm giọng nói: “Bên tổ chức quả thực đã quan trắc được dấu vết thiên địa chi lý đang nghịch chuyển. Nhưng vẫn chưa toả định được thân phận thật của vị thiên tôn này...”
“Lần giao dịch này, tổ chức đáp ứng.”
“Chỉ có điều liên quan đến Trường Sinh thiên tôn, nếu như ký kết khế ước có thể sẽ bị hắn mơ hồ cảm ứng được. Vì vậy lần giao dịch này chỉ có thể ước định miệng, dựa vào tín dự của hai bên.”
Ánh mắt Hứa Bạch hơi lóe lên.
Sau đó lắc đầu cười nói: “Không sao, sau này cơ hội hợp tác của hai nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều. Tin rằng các ngươi cũng sẽ không nuốt lời.”
“Nếu vậy thì trước tiên để ta nói việc này cho các ngươi.”
Vẻ mặt Hứa Bạch nghiêm lại, nhỏ giọng nói: “Lý vị này thiên tôn nghịch chuyển chính là ‘tử sinh chi lý’.”
“Không lâu trước đây, bọn ta đã phát hiện một số tu sĩ như sống không phải sống, như chết không phải chết sương trong trắng phệ nguyên. Hệt như là người thực vật.”
“Lại liên tưởng đến dấu vết thiên địa chi lý bị nghịch chuyển quan trắc được không lâu trước đó, trải qua một phen điều tra, bọn ta cuối cùng xác nhận việc này.”
“Về phần thân phận thật của vị thiên tôn này, trước mắt bọn ta cũng không có manh mối.”
“Song lại có một vài mục tiêu đáng nghi ngờ.”
Nói xong, Hứa Bạch lấy tay làm bút, viết lên không trung” hai cái tên “Lam Vũ”, “Thiên Y.
Vương Thu Phá híp mắt, nhớ kỹ trong lòng.
Mắt thấy hắn lại muốn nằm lại trên ghế mây, Hứa Bạch lại chợt hỏi ra vấn đề lúc trước: “Có phải lão tiên sinh muốn trở về cố hương không?”
“Nếu lấy những tin tức ta nói cho ngươi làm chỗ dựa bàn điều kiện với bên Ngũ Lão hội.”
“Chắc chắc bọn họ sẽ đáp ứng.”
Trong ánh mắt Vương Thu Phá đầu tiên là dấy lên một tia chờ mong, sau đó lại nhanh chóng vụt tắt.
Cuối cùng hắn lắc đầu, điềm tĩnh nói: “Số mệnh của gián điệp bọn ta đều là thân thể và thần hồn đều hư thối ở nơi đất khách.”
“Còn quê nhà của ta...”
“Ta đã sớm quên dáng vẻ của nó.”
Âm thanh trầm thấp, Vương Thu Phá ngủ trên ghế mây, sinh cơ lại lần nữa chậm rãi tiêu tán.
“Đồ vật trên danh sách sẽ giao cho ngươi như hẹn.”
“Ngươi đi đi, lần này ta sẽ không tỉnh lại nữa.”
Trước khi sinh cơ hoàn toàn biến mất, hắn nói như thế.