Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1064 - Chương 1064. Vương Phá Phản Gián Chết

Chương 1064. Vương phá phản gián chết Chương 1064. Vương phá phản gián chết

Hứa Bạch gật đầu: “Nếu như vậy thì mượn mạng ngươi dùng một lát, thế nào?”

Vương Thu Phá đầu tiên là sững sờ, sau đó như hiểu ra điều gì.

Dùng hết chút sức lực cuối cùng, chầm chậm gật đầu.

Trước khi sinh cơ của hắn hoàn toàn biến mất, Hứa Bạch đánh ra một chưởng.

Vương Thu Phá tức thì thi cốt vô tồn.

Đồng thời Hứa Bạch phẫn nộ quát lên: “Thì ra là đám đạo chích Ngũ Lão hội, tự tìm đường chết!”

Theo cái chết của Vương Thu Phá, cấm chế thêm trên nhà tranh cũng biến mất không thấy đâu nữa. Âm thanh của Hứa Bạch cũng có thể truyền ra bên ngoài.

Phối hợp với dị tượng vẫn lạc sinh ra trên bầu trời, tức khắc làm cho đám tu sĩ bên ngoài biết là đã xảy ra chuyện gì.

Người trẻ tuổi dáng dấp vô cùng đẹp này vậy mà đã giết Vương Thu Phá tiếng tăm lừng lẫy châu Thiên Lương!

Lập tức một mảnh xôn xao.

Phẫn nộ, khiếp kinh, kinh ngạc...

Rất nhiều cảm xúc trong lòng bọn họ cùng nhau bạo phát.

“Bắt hắn lại!”

Các tu sĩ lòng đầy căm phẫn nói, vây kín xung quanh Hứa Bạch chậm rãi đi ra ngoài phòng.

Hứa Bạch lại bày ra vẻ mặt vô cùng hờ hững, đối mặt với mọi người sắp động thủ, nổi giận ngược lại nói: “Các ngươi cũng muốn trở thành đồng lõa của gián điệp Ngũ Lão hội phải không!”

Tu sĩ có mặt nghe vậy, tất cả đều cứng đờ người.

Tuy vừa nãy đã mơ hồ nghe được bọn đạo chích Ngũ Lão hội gì đó, nhưng lại không liên hệ nó với Vương Thu Phá.

Nói cho cùng danh tiếng của lão nhân gia này thực sự quá vang dội. Ở châu Thiên Lương này gần như có thể nói là không ai không biết.

Nhưng người trẻ tuổi trước mắt cũng không giống dáng vẻ sẽ phát ngôn bừa bãi, ăn nói lung tung.

“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại bị một lời của Hứa Bạch doạ đứng tại chỗ.

“Mau báo cho Hướng đại nhân!” Một lúc sau mới vừa có người kịp phản ứng.

“Trước khi thành chủ đại nhân chưa đến, ngươi không thể đi!” Bọn họ chặn Hứa Bạch lại.

“Không sao. Tốt nhất nên gọi thêm người của Diễn Võ đường, Vệ Thú viện tới. Điều tra là biết lời ta nói không ngoa.” Hứa Bạch không phản kháng mà vô cùng điềm tĩnh nói.

Mọi người thấy thế càng thêm chột dạ.

“Nếu như lời người này nói là thật, Vương Thu Phá thật sự là Ngũ Lão hội gián điệp...”

“Trời sắp sập rồi.”

Nghĩ tới vô số tu sĩ hắn tiến cử trong những năm này, mọi người nuốt nước miếng, trong lòng bốc lên hàn ý.

Mọi người không đợi bao lâu, một độn quang màu cam đã từ trên trời bay tới.

Vừa lúc là Thiên Lương thành chủ, Hướng Vinh Hân.

Sau khi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, khoá chặt ánh mắt trên người Hứa Bạch.

Lại không nói hai lời, cả hỏi cũng không hỏi, ở trên cao nhìn xuống, hóa ra cự chưởng.

Muốn giết chết Hứa Bạch tại chỗ!

“Đây là muốn giết người diệt khẩu!”

Tu sĩ có mặt thấy vậy đều kinh hãi trong lòng, nhưng lại không có ai dám ngăn cản.

Ngay lúc bọn họ cho rằng tu sĩ trông đẹp này sắp chết thảm.

Lại nhìn thấy vẻ mặt hắn như thường lấy ra quạt giấy, “soạt” một tiếng mở ra.

Cự chưởng còn chưa đánh lên người hắn thì có một gợn sóng vô hình xuất hiện, xoá bỏ sát chiêu.

“Hửm?”

Trên mặt Hướng Vinh Hân hiện ra một tia hoảng hốt.

Nhìn ánh mắt giống như có phần trào phúng của Hứa Bạch, trong mắt hắn lóe qua một vệt âm tàn.

Đang muốn điều động toàn bộ thực lực, thề phải tru sát hắn.

Lại bỗng nghe thấy một âm thanh lười biếng từ chân trời mà đến.

“Hướng thành chủ chậm đã!”

“Nghe nói nơi này có người tố cáo nói là đã tru sát gián điệp Ngũ Lão hội, thật sự có việc này?”

Lời còn chưa dứt, một tu sĩ áo đen đã xuất hiện trong sẫn.

Sắc mặt Hướng Vinh Hân nháy mắt trầm xuống.

Bởi vì người đến đúng là Chỉ Huy sứ của Vệ Thú viện châu Thiên Lương, Nam Cung Sĩ Vinh.

Có hắn ở đây, muốn đè chuyện này xuống là không thể.

Lần này phiền phức rồi.

Nhìn dị tượng vẫn lạc còn chưa tiêu tán trên đỉnh đầu, trong lòng Hướng Vinh Hân khẽ thở dài.

“Vương Thu Phá ơi Vương Thu Phá, ngươi để lại cho ta một vấn đề khó nhằn rồi.”

Sau khi nghe tin tức cấp dưới truyền đến, Hướng Vinh Hân lập tức đưa ra phán đoán. Bất kể chuyện “Vương Thu Phá là gián điệp Ngũ Lão hội” có phải thật không.

Hắn đều nhất định phải làm cho chuyện này trở thành giả.

Nếu không...

Nhìn nụ cười trên mặt Nam Cung Sĩ Vinh, Hướng Vinh Hân dường như đã nhìn thấy châu Thiên Linh, thậm chí toàn bộ Vạn Tiên Minh sắp dấy lên gió tanh mưa máu.

“Vị tiểu hữu này theo ta một chuyến đi.” Giọng điệu Nam Cung Sĩ Vinh hòa ái nói với Hứa Bạch.

“Đang có ý này.” Hứa Bạch chắp tay, mặt không đổi sắc.

Chuyện kế tiếp tiến triển vô cùng nhanh chóng.

Hứa Bạch một mực chắc chắn, hắn dựa vào một số dấu vết để lại, phát hiện chuyện Vương Thu Phá có thể là gián điệp.

Mang mục đích trừ gian diệt ác vì Vạn Tiên Minh, hắn bèn tự mình tới cửa thăm dò một hai.

Không nghĩ tới người này lại thoải mái thừa nhận thân phận thật của mình, đồng thời còn tính toán phát động tập kích Hứa Bạch.

Hứa Bạch bị ép phản kích, giết chết hắn.

Chuyện rất đơn giản.

Nam Cung Sĩ Vinh cũng dường như không miệt mài theo đuổi thật giả trong lời của Hứa Bạch mà là trực tiếp lệnh cho thủ hạ bắt đầu điều tra Vương Thu Phá.

Cho dù không phải gián điệp cũng không chịu được điều tra việc không kể nhỏ to của Vệ Thú viện.

Hễ đi qua, tất để dấu vết.

Huống chi Vương Thu Phá quả thực là gián điệp Ngũ Lão hội.

Bình Luận (0)
Comment