Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1066 - Chương 1066. Vạn Xác May Cự Nhân

Chương 1066. Vạn xác may cự nhân Chương 1066. Vạn xác may cự nhân

“Đúng vậy, may mà Lý huynh bản lĩnh bất phàm, có thể nghe được âm thanh không tên đến từ mê vực từ trong sương trắng.” Hoàng Phủ Tùng không dấu vết liếc Lý Phàm.

“Nói ra thì âm thanh Lý huynh ngươi nghe thấy rốt cuộc là dạng gì, có thể miêu tả cho bọn ta một phen không?” Hoàng Phủ Tùng dò hỏi.

Trong lòng Lý Phàm cười khẩy, đang muốn trả lời.

“Thiên...”

“Y...”

Âm thanh như quỷ mị kia lại lần nữa vang lên bên tai Lý Phàm.

“Xung quanh đây có mê vực.” Đối với Lý Phàm đã dần quen thuộc thứ này, không chỉ không thấy sợ trong lòng, ngược lại dừng Phổ Hiền Chân Chu đang bay nhanh, ngưng thần phân biệt phương hướng âm thanh truyền tới.

Chỉ là lần này hình như hơi khác với những lần trước.

Bởi vì tiếng kêu rên giống như “Thiên Y” càng ngày càng vang.

Giống như là...

Có mê vực đang nhanh chóng nhanh cơ hội đến gần!

Lý Phàm lập tức biến sắc, thần niệm nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài sương trắng, cố gắng xác minh tình huống xung quanh.

Nhưng sương trắng như ao trong nước sâu, không có một tia chấn động.

Căn bản không biết nguy cơ đến từ phương nào.

“Thiên...”

“Y!”

Âm thanh phẫn nộ, oán niệm trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Có thể rõ ràng nghe ra quả thực là hai chữ “Thiên Y”.

Từ bốn phương tám hướng mà đến, hệt như có vô số con hung thú thượng cổ đánh mất lý trí, không ngừng gào rống tới gần.

Đã chấn màng nhĩ Lý Phàm đau nhức.

Hắn đưa mắt nhìn Hoàng Phủ và Đông Phương bên cạnh.

Phát hiện dù là như vậy, bọn họ cũng dường như không nghe thấy tiếng vang đáng sợ này.

“Xung quanh hình như có gì đó không thích hợp?” Cuối cùng vẫn là Đông Phương Diệu cảnh giác hơn, đột ngột cất tiếng hỏi.

“Đi!”

Trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác nguy cơ, càng lúc càng thêm mãnh liệt. Lý Phàm quyết định thật nhanh.

Phổ Hiền Chân Chu mãnh liệt gia tốc, cố gắng phá vỡ mê vụ.

Ngay lúc này, một bàn tay to lớn bỗng vươn ra từ trong sương trắng phía dưới.

Năm ngón tay uốn lượn tạo thành lồng giam. Muốn nắm Phổ Hiền Chân Chu trong tay.

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Hoàng Phủ Tùng tức thì biến sắc, cùng lúc phát ra tiếng thét chói tai, động tác trong tay cũng không chậm đi.

Ném ra một trận kỳ màu vàng hạnh như phi tiễn nghênh đón cự chưởng.

Trận kỳ vỡ ra biến thành từng sợi dây thừng màu vàng trói chặt cự chưởng, khiến cho động tác của nó hơi ngừng lại.

“Đi mau!”

Hoàng Phủ Tùng lại vội vàng hô lớn, giọng điệu cực kỳ hỗn loạn.

Lý Phàm không chờ hắn nói đã sớm toàn lực thôi động Phổ Hiền Chân Chu, trốn chạy về nơi xa.

Không trách mấy người bọn họ không có chút tâm tư ham chiến nào, thật sự là bàn tay bất ngờ xuất hiện quá mức doạ người.

Lý Phàm từng gặp đoạn chưởng của thiên tôn cổ ở tiên lũy Vĩnh Hằng bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét.

Nhưng dù là chấn động tay thiên tôn cổ mang tới cũng kém xa cự chưởng bọn họ vừa nhìn thấy!

Bởi vì cái gọi là bàn tay này rõ ràng là từ vô số thi thể tu sĩ xếp lại may thành.

Trong cái liếc mắt kinh hoàng, Lý Phàm thậm chí có thể thấy rõ thân thể và khuôn mặt vặn vẹo của bọn họ cùng với sợi tơ quỷ dị màu đen nối liền thân thể bọn họ với nhau!

Càng làm cho Lý Phàm cảm thấy rùng mình là, tuy trên người những tu sĩ này không cảm giác được tia sinh cơ nào.

Nhưng bọn họ vẫn không ngừng khép mở miệng, phát ra tiếng gào thét tới từ chỗ sâu địa ngục.

“Thiên!”

“Y!”

Cự chưởng bị ‘Thiên Ti Bách Cát trận’ của Hoàng Phủ Tùng vây khốn tạm thời nhưng lại có một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện từ chỗ sâu sương trắng.

Thô bạo kéo ra dây thừng màu vàng.

Ba người có thể thấy rõ, đó vẫn là cánh tay khổng lồ từ vô số cổ thi thể kết nối tổ hợp mà thành, cổ quái vô cùng.

Giống như là có một cự nhân tử thi nấp trong sương trắng đang theo dõi, đuổi bắt bọn hắn.

“Thứ ‘Liệt Thiên pháo’ của Tiên Minh đối phó không phải là gia hỏa này đấy chứ!” Đông Phương Diệu hét lớn, âm thanh hơi run.

Cắn răng vung ra một quyền về phía sau lưng cự nhân.

Kẽ nứt màu đen giống như đao kiếm ầm ầm nổ tung. Đúng là thần thông Đông Phương Diệu lĩnh ngộ trong vòng xoáy lớn liệt giới.

Thế nhưng sát chiêu có thể hơi xé rách không gian này rơi vào trên người cự nhân tử thi ngay cả chặn chậm động tác của nó đều không làm được.

Thi thể tu sĩ cấu thành thân thể bị liệt tích màu đen đánh nát lập tức lại có mặt khác một thi thể khác từ chỗ sâu đống xác chết bò ra lấp vào đó.

Một màn đáng sợ này làm cho Hoàng Phủ và Đông Phương nhìn mà trực tiếp khiếp sợ.

“Đi nhanh lên, chúng ta không ngăn được thứ quỷ này này!”

Hoàng Phủ Tùng vừa sợ hãi kêu lên vừa bày ra mấy trận pháp bên ngoài Phổ Hiền Chân Chu.

Tốc độ phi chu chạy trốn nháy mắt tăng nhanh mấy lần.

Nhưng mà cự nhân tử thi khủng bố kia vẫn theo sát phía sau không bỏ.

Hơn nữa tốc độ của nó dường như cũng không chậm hơn Phổ Hiền Chân Chu là bao!

“Nhanh, trở về châu La Yên gần nhất đi. Loại quái vật này e là chỉ có phía chính phủ Tiên Minh xuất thủ mới đối phó được!”

Không cần hắn phân phó, Lý Phàm thực ra đã dựa theo lộ tuyến chạy trốn nhanh nhất điều khiển phi chu bỏ chạy.

Nhưng mà...

Dựa theo khoảng cách trên bản đồ và tốc độ phi hành của bọn họ, lúc này hẳn đã sớm xông ra phạm vi sương trắng bao trùm mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment