Nam Cung Sĩ Vinh chậm rãi nói trước mặt Hứa Bạch, người nói tới lại không phải ba người Hoàng Phủ Tùng.
Mà là Thiên Lương thành chủ Hướng Dung Hân.
Trải qua cuộc điều tra tỉ mỉ dài đến mấy chục ngày và hòa giải giữa các thế lực với nhau, người cõng nồi lớn nhất trong chuyện Vương Thu Phá cuối cùng đã xác định.
Chính là vị Hướng thành chủ này.
Hết cách, ai bảo tuyệt đại đa số tu sĩ Vương Thu Phá tiến cử đều là đi con đường của hắn. Hơn nữa hắn còn thú nhận không kiêng dè việc đã từng nhận rất nhiều bảo vật của Vương Thu Phá.
Cuối cùng chức vụ thành chủ bị bãi miễn. Nhưng may mà giữ lại được mạng, ngay cả một thân tu vi cảnh giới cũng giữ được.
Chỉ lưu đày tới vực Thương Ngô cực tây nam trấn thủ quái vật đáy vực bạo động càng ngày càng thường xuyên.
Nam Cung Sĩ Vinh lập đại công trong án này cũng bởi vậy thuận lý thành chương, kế thừa vị trí của Hướng Dung Hân.
Quyết nghị nội bộ đã định ra, mấy ngày nữa chiếu lệnh sẽ chính thức ban xuống.
Nam Cung Sĩ Vinh xuân phong đắc ý tự nhiên không quên “đại công thần” Hứa Bạch này.
Thậm chí còn ném ra cành ô liu với Hứa Bạch, muốn mời hắn đến trong châu Thiên Lương nhậm chức.
Nói cho cùng, tuy lần này hắn phát tài vô cùng nhanh chóng, nhưng cũng quả thực đã đắc tội rất nhiều người.
Căn cơ yếu kém quả thực cần gấp gáp bồi dưỡng thế lực của mình.
Hứa Bạch không lập tức cự tuyệt.
Mà sau khi trầm ngâm một phen, mặt lộ vẻ khó xử.
“Sao thế, tiểu hữu có nỗi niềm khó nói gì à?” Nam Cung Sĩ Vinh hỏi.
“Không giấu gì Nam Cung tiền bối, thực ra ta không phải là người trong Tiên Minh. Mà là tu sĩ ngủ say thượng cổ...” Ngay sau đó, Hứa Bạch “một năm một mười” kể lại chuyện mình dùng hoa Thiên Linh đổi thân phận Vạn Tiên Minh.
Nam Cung Sĩ Vinh cười ha ha: “Tiểu hữu không cần lo lắng, ta đã sớm tra mấy chuyện này rõ ràng rành mạch. Kể cả ngọc bài cận pháp cấp bậc Hợp Đạo cũng là rơi xuống trên tay ngươi nhỉ?”
Hứa Bạch lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Nam Cung Sĩ Vinh lại xua tay, ý bảo hắn đừng căng thẳng.
“Tuy có chút không phù hợp với quá trình, nhưng bất kể nói thế nào, thân phận Tiên Minh của ngươi hiện giờ đã nhận được Thiên Huyền Kính tán thành. Vậy thì không thành vấn đề!”
“Ngay cả tu sĩ Ngũ Lão hội đều có thể thay đổi triệt để, quy thuận vào Tiên Minh. Huống chi là tu sĩ thượng cổ như các ngươi chứ?”
“Hơn nữa trong chuyện của Vương Thu Phá đã không hề nghi ngờ xác nhận lòng trung thành của ngươi đối với Tiên Minh! Nếu không phải tiểu hữu ngươi nhạy bén, thật sự không biết hắn còn muốn xếp vào bao nhiêu cây đinh vào nội bộ Tiên Minh chúng ta!”
Nam Cung Sĩ Vinh lạnh lùng hừ, sau đó vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Hứa Bạch.
“Hứa tiểu hữu, bên ta đang thiếu nhân thủ, sao không đến giúp ta một tay?”
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, mặc kệ là ai cũng đừng hòng công kích quá khứ của ngươi!”
Lời đều nói đến mức này, nếu Hứa Bạch lại không đáp ứng thì sợ là không thể ra khỏi căn phòng này.
Sau đó sau khi Hứa Bạch giả vờ suy tư một hồi, tràn đầy cảm kích nói với Nam Cung Sĩ Vinh: “Vậy thì đa tạ tiền bối cất nhắc!”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Hứa Bạch, Nam Cung Sĩ Vinh lại cười to mấy tiếng.
Dưới sự cho phép của hắn, quá trình nhập chức trong thể chế của Hứa Bạch đặc biệt thông thuận.
Thậm chí ngay cả khảo nghiệm của Bạch Ngọc Vấn Tâm đài cũng chỉ là làm cho có.
Chỉ hỏi mấy vấn đề vô thưởng vô phạt rồi vội vàng trực tiếp thông qua.
Chức vụ Hứa Bạch đảm nhiệm là ‘Liên Thông sứ châu Thiên Lương’.
Trực tiếp nắm giữ phụ trách một châu, quyền chức nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đều dựa vào một lời của Thiên Lương thành chủ quyết định.
Nếu như nói chức ‘Bí Tự sứ’ Lý Phàm từng đảm nhiệm trước đó là giúp thành chủ xử lý chính vụ một châu.
Liên Thông sứ này phụ trách công việc kết nối châu Thiên Lương và châu khác là tổng bộ Tiên Minh.
Người cầm quyền châu vực khó tránh sẽ vì tư lợi sắp xếp chức vụ cho hậu bối.
Chẳng qua để che giấu tai mắt người khác, không đến mức làm quá mức lộ liễu. Thường thường sẽ không trực tiếp sắp xếp trong châu vực của mình mà là phái đến trong châu tương đối quen thuộc khác nhậm chức.
Chờ qua mười mấy hai mươi năm, sau khi tích lũy đủ tư lịch nhất định lại gọi hắn về.
Như vậy mới có thể phục chúng.
Cho dù tổng bộ Tiên Minh điều tra xuống cũng là hoàn toàn phù hợp điều lệ quá trình, muốn bắt lỗi cũng bó tay.
Trong sự vụ Liên Thông sứ phụ trách, chuyện này chiếm cứ phần lớn tuyệt đối.
Lý Phàm vừa nhậm chức, việc đối mặt trước tiên cũng là việc này.
Suy cho cùng hiện giờ người trong thiên hạ đều biết châu Thiên Lương có hàng loạt chỗ trống chức vị quan trọng.
Nam Cung Sĩ Vinh ngươi một mình ăn thịt, ít nhất cũng phải chừa tí canh cho người khác uống chứ?
Thế lực muốn đến kiếm một chén canh thực sự quá nhiều, làm sao cân bằng các bên khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng.
Thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Làm tốt là việc nằm trong phận sự. Nếu xảy ra sai sót, Nam Cung Sĩ Vinh vừa lúc đẩy Hứa Bạch ra làm dê thế tội, bình ổn cơn giận của mọi người.
Thật đúng là một tính toán hay ho.
Đối mặt vô số bái thiếp dồn dập gửi tới trong lúc nhất thời, Hứa Bạch lại đều làm như không thấy.