Xin nghỉ, ẩn giấu khí tức của bản thân, trực tiếp quay về trong Trường Sinh cốc.
Nam Cung Sĩ Vinh gửi tin hỏi thăm, Hứa Bạch chỉ khẽ mỉm cười trả lời: “Tạm thời gạt bọn họ sang một bên. Có vấn đề gì thì thành chủ cứ đổ hết lên người ta là được!”
Sau khi suy tư trong chốc lát Nam Cung Sĩ Vinh nói câu “diệu”, tiếp đó không còn tin tức.
Hứa Bạch thuận lợi trở về lấy ra ‘Chân Thực Dụ Quả’ đi tới trong Dược Vương Chân Đỉnh.
Căn phòng Khương Ngọc San ngủ say ở ngay bên cạnh Liễu Tam.
Hứa Bạch rất thuận lợi đi vào trong.
Không có quá nhiều ý niệm sửa chữa, chỉ thay dáng vẻ Liễu Nhất Hàng trong ký ức của nàng thành dáng vẻ Lý Phàm.
Và sau khi trồng vào ám chỉ vô cùng tín nhiệm với “Liễu Nhất Hàng” theo thường lệ.
Bèn gọi Liễu Tam vào, đánh thức nàng ở trước mặt hắn.
Lông mi Khương Ngọc San hơi run lên, vẻ mặt Liễu Tam hết sức kích động.
Hứa Bạch lại lặng lẽ cách xa một chút.
Đúng như dự đoán, sau khi Khương Ngọc San tỉnh lại, trong ánh mắt trước tiên là có phần mê mang.
Song rất nhanh đã biến sắc, bắn ra một luồng tử quang màu đen về phía Liễu Tam.
Hắc quang như kiếm, tràn ngập sát khí.
Nhưng Hứa Bạch lại mơ hồ cảm nhận được khí tức không khác mấy Trường Sinh Thanh Lực từ bên trong đó. Quả thật hơi kỳ lạ.
“Ngọc San, là ta!” Liễu Tam cuống quýt chặn lại tử quang màu đen, vội vàng hô lên.
Khương Ngọc San thoáng sững sờ, sau đó nhắm chặt hai mắt, che giấu sát ý trong lòng.
Một lúc lâu sau mới lần nữa mở mắt ra.
“Chuyện gì thế này? Chúng ta đến Tiêu Dao giới rồi?”
Âm thanh không uyển chuyển dễ nghe như nữ tu bình thường mà là khàn giọng, chói tai như kim loại ma sát lẫn nhau.
Liễu Tam lại không mảy may để ý, giải thích cho Khương Ngọc San đầu đuôi mọi chuyện
“Lại đã về Huyền Hoàng giới?”
“Mấy ngàn năm đã qua?”
Cho dù nữ tu sĩ này đã từng ở trong Vô Định ngục tàn khốc rất lâu.
Lúc này bỗng dưng nghe nói tin tức không hợp lẽ thường này cũng trở nên có phần mờ mịt.
“Ta muốn ra ngoài xem!”
Hiển nhiên nàng không tín nhiệm trăm phần trăm với Liễu Tam.
Dưới ra hiệu ánh mắt của Liễu Tam, Hứa Bạch thả nàng ra ngoài Dược Vương đỉnh.
Sau đó Liễu Tam mang theo nàng dạo một vòng trong Huyền Hoàng giới bây giờ.
Không lâu sau, nàng có chút thất hồn lạc phách trở lại lần nữa.
“Vừa rồi ngươi vô thức động thủ với ta cũng là vì đại kiếp ‘pháp không thể đồng tu’.” Liễu Tam chủ động tìm ra nguyên nhân cho Khương Ngọc San.
Khương Ngọc San khẽ cau mày nói: “Vì phòng ta giết ngươi, ta vẫn nên đổi về công pháp ban đầu của ta thôi.”
Liễu Tam liên tục xua tay: “Không cần, không cần. Bây giờ trong tông cần gấp Trường Sinh đan, Ngọc San ngươi đúng lúc lấy Trường Sinh Thanh Lực giúp ta cùng nhau luyện chế với.”
Ai ngờ Khương Ngọc San lại quả quyết cự tuyệt: “Trường Sinh Thanh Lực ta tu luyện chỉ sợ là có hơi khác với Dược Vương tông các ngươi. Đan dược luyện chế ra, sau khi uống e rằng sẽ có sát niệm bộc phát.”
“Ngươi vẫn nên tìm người khác đi!”
Liễu Tam nghe vậy nhất thời mặt mày cứng đờ.
“Hiện tại ngoài ta ra cũng chỉ có ngươi còn giữ lại Tể Thế Trường Sinh Kinh.”
“Sát kiếp pháp không thể đồng tu thực sự khủng bố, sợ là vượt qua ba người thì khó mà tự kiềm chế.”
Liễu Tam lắp bắp giải thích.
Trong mắt Khương Ngọc San lóe qua một tia hàn quang, lời của Liễu Tam nhất thời ngừng lại.
“Khương trưởng lão yên tâm luyện chế đan dược là được, dù là có một vài tác dụng phụ, tu sĩ Vạn Tiên Minh hiện giờ có lẽ đều sẽ không để ý.”
Thời khắc mấu chốt vẫn là Hứa Bạch giải vây giúp Liễu Tam.
Khương Ngọc San nhìn về phía Hứa Bạch.
Dung mạo xinh đẹp của đối phương, cũng không khiến cho tâm lý nàng dao động chút nào.
Nhưng mà trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt của “Liễu Nhất Hàng”, cũng khiến cho nàng hơi chần chờ một lát.
Từ lời của Liễu Tam, nàng biết “Hứa Bạch” là phân thân Liễu Nhất Hàng luyện chế. Liễu Như Trần ngã xuống, Liễu Nhất Hàng chính là tông chủ của Dược Vương tông.
Sắc mặt hơi hoãn lại, sau khi do dự, cuối cùng Khương Ngọc San vẫn khẽ gật đầu.
“Nếu tông chủ đã nói như vậy, vậy cứ thử một lần trước đi.”
“Nhưng mà lúc trước ta sống trong Vô Định ngục, trên người nhiễm sát khí ngập trời không thể nào loại trừ. Thật sự không có vấn đề gì à?”
Nàng khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi.
“Dựa theo trình độ khao khát Trường Sinh đan của tu sĩ Vạn Tiên Minh bây giờ, tuy nó có chút tác dụng phụ, chắc cũng ở trong phạm vi có thể chấp nhận được. Dù sao một cái là thọ tẫn mà chết, một cái chỉ là thân thể chịu chút tổn thương, bên nào nhẹ bên nào nặng, bọn họ vẫn có thể phân biệt rõ ràng.” Hứa Bạch tự tin nói.
Đồng thời, hắn giới thiệu ngắn gọn lai lịch của sương trắng phệ nguyên với Khương Ngọc San, cùng với chính sách khuyến khích tu sĩ thăm dò sương trắng của Vạn Tiên Minh hiện nay.
“Vừa nãy khi bay bên ngoài, ta đã chú ý tới những vách tường sương trắng đâm xuyên qua thiên địa kia. Nuốt chửng thọ nguyên, phân chia thiên địa...”
“Một ngàn năm rồi, thay đổi nhiều như vậy.” Khương Ngọc San thở dài nói.
Bây giờ đang là thời điểm Trường Sinh đan được bán ra nhiều nhất, cung không đủ cầu, với sức lực của một mình Liễu lão, không thể nào đáp ứng được nhu cầu, mong rằng Khương trưởng lão có thể ra tay giúp đỡ.” Hứa Bạch nhẹ giọng nói.