Trong sương trắng phệ nguyên.
Ngay cả khi có sương trắng phủ đầy, ba người vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy Vãng Sinh phủ lờ mờ trên đầu.
“Mẹ nó, bây giờ tu sĩ giống như không sợ chết, ở sâu trong sương trắng cũng có nhiều người như vậy.” Đông Phương Diệu tức giận chửi rủa, còn chưa nói xong đã nhìn thấy một chiếc Phổ Hiền Chân Chu lao vút qua.
“Ngươi đang nói nhảm sao? Có Vãng Sinh thiên tôn ở đây, ai cũng có thể hồi sinh, tại sao còn phải sợ chết? Cùng lắm là mười tám năm sau lại là một nam tử hán!” Hoàng Phủ Tùng cười nhạo.
“Ta không tin Vãng Sinh phủ gì đó đâu, trong đó nhất định có gì mờ ám. Các ngươi nghĩ xem, nói cái gì mà chân linh lưu giữ một chút ký ức. Đến khi đó cho dù có hồi sinh, ngươi dung hợp với người khác, ngươi vẫn là ngươi sao? Cho dù đã chuẩn bị trước thân thể, thực hiện hồi sinh. Nhưng lúc đó ta quả thực đã chết. Người được hồi sinh, chẳng qua chỉ là một người khác có cùng ký ức với ta mà thôi!” Đông Phương Diệu vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Hai vị huynh đệ đừng để bị lừa, phải cẩn thận tiếc mạng mới là đúng!” Hắn cảnh cáo.
“Đông Phương, ngươi khi nào trở nên thông minh như vậy? Lời ngươi nói có vẻ cũng có lý.” Hoàng Phủ Tùng khẽ cau mày, trầm ngâm nói.
Lý Phàm nghe hai người tranh luận, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
“Kiếp trước Vãng Sinh thiên tôn này chưa từng xuất hiện ở thế gian, chứ đừng nói là Vãng Sinh phủ.”
“Thiên địa chi lý bị nghịch chuyển vốn nên trở thành pháp tắc tồn tại của thế giới tự nhiên, giống như Vô Ưu thiên tôn, dung hợp với tự nhiên, hòa làm một cùng tự nhiên.”
“Bây giờ đảo ngược quy luật sinh tử, lại phải dựa vào Vãng Sinh phủ. Điều này chẳng phải có nghĩa là vị Vãng Sinh thiên tôn này thực ra vẫn chưa đạt đến trạng thái lý tưởng hoàn hảo nhất sao?”
“Chỉ là chịu ảnh hưởng của Lam Vũ, nên hành động hấp tấp.”
Dĩ nhiên tất cả cũng chỉ là suy đoán của Lý Phàm mà thôi.
Nhận thức về nghịch lý thiên địa, tranh đoạt trường sinh, hiện tại Lý Phàm còn quá mức nông cạn. Gần như chỉ có thể lấy phương hướng diễn hóa lịch sử khác nhau của Huyền Hoàng giới hắn trải qua tiến hành phân tích phán đoán. Chỉ có thể dòm biểu tượng của nó, không thể có được bản chất của nó.
Có lẽ chỉ sau khi hắn chân chính đạt tới cảnh giới nghịch lý mới có thể thực sự hiểu được chuyện xảy ra ở Huyền Hoàng giới trong khoảng thời gian này.
Trong lúc Lý Phàm suy tư, tranh chấp giữa hai người Hoàng Phủ và Đông Phương cũng miễn cưỡng cho ra nhận thức chung.
Không thể vì có thủ đoạn phục sinh ‘Vãng Sinh phủ’ mà hành sự không kiêng nể gì. Vẫn cần trân quý tính mạng bản thân.
Nhưng nếu trong tay dư dả cũng có thể mua mấy thứ trân bảo như Thanh Hồn Định, Sắc lệnh Vãng Sinh gì đó coi như át chủ bài sau cùng. Dù sao sinh tử vô thường, ai cũng không dám đảm bảo chính mình có thể đột ngột gặp nạn vẫn lạc hay không. Có chuẩn bị dù sao cũng tốt hơn là không.
“Những tu sĩ khởi tử hoàn sinh xuất hiện bây giờ vẫn chỉ là số rất ít. Không biết mười tám năm sau, lúc số lớn tu sĩ vẫn lạc sống lại rốt cuộc sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đến Huyền Hoàng giới.” Hoàng Phủ Tùng cảm khái.
“Sau này lại biến thành cái dạng gì ta không biết, nhưng rõ ràng cách thời gian tường chắn sương trắng bị hoàn toàn thăm dò xong đã không còn xa!” Nhìn từng chiếc Phổ Hiền Chân Chu nhanh chóng bay qua bên cạnh, Đông Phương Diệu hừ lạnh.
“Lý huynh, nếu ngươi muốn đổi ‘Mâm đá tận cùng’ sợ là phải nhanh lên nữa rồi.” Hắn nhắc nhở.
“Sắp rồi, hoàn thành thêm một mê vực nữa là đủ mười vạn điểm thanh huyền.” Lý Phàm gật đầu, cẩn thận phân biệt âm thanh truyền đến từ chỗ sâu sương trắng, không ngừng điều chỉnh phương hướng tiến lên.
Một đường tiến sâu vào sương trắng, một ngày này, Lý Phàm lần nữa bắt được “âm thanh Thiên Y”.
Chỉ là lần này âm thanh có vẻ hơi quái dị hơn thường ngày. Giống như có cái gì đó quấy nhiễu, vặn vẹo sự lan truyền của âm thanh, Lý Phàm nghe vào tai đã gần như hoàn toàn không giống “Thiên Y”. Nếu không phải trong khoảng thời gian xuyên qua trong mê vực đã từng nghe tiếng kêu rên “Thiên Y” rất nhiều lần, Lý Phàm gần như cũng không thể phân biệt được nó.
Do dự một hồi, Lý Phàm không hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Hoàng Phủ và Đông Phương thấy Lý Phàm ngừng lại, vội vàng truy hỏi nguyên nhân.
Sau khi giải thích một phen, Hoàng Phủ và Đông Phương trăm miệng một lời: “Mấy huynh đệ chúng ta mưa to gió lớn đều đã qua, cho dù có nguy hiểm gì cũng không cần sợ. Lại nói hiện giờ không phải là còn có thể phục sinh à. Lý huynh không cần lo lắng, xông lên là được.”
Xem ra bọn họ tuy ngoài miệng nói chuyện phục sinh có kỳ quặc, cần phải cẩn thận mà đối đãi, nhưng thực tế trên tâm lý vẫn có “ỷ lại” rất nhiều.
Dẫu sao cũng có thể phục sinh mà!
Lý Phàm lộ ra nụ cười nhẹ.
“Tốt, nếu hai vị huynh đệ đều đã nói như vậy, chúng ta xông vào mê vực này thôi.” Lý Phàm trầm giọng nói, lập tức điều khiển phi chu bay nhanh về hướng âm thanh vặn vẹo truyền tới.
Không biết qua bao lâu, sau như dường như đã vượt qua một đường ranh giới khó mà phân biệt, dưới tình huống không có dấu hiệu nào, Phổ Hiền Chân Chu lại bỗng dưng ngừng lại.
“Sao vậy, Lý huynh?” Hai người Hoàng Phủ và Đông Phương hơi kinh ngạc nhìn Lý Phàm.