“Không phải ta làm.” Lý Phàm giải thích.
Ba người nhìn nhau, sắc mặt không kiềm nổi trở nên nghiêm túc.
Thần thức quét bên ngoài một vòng, không phát hiện xung quanh phi chu có gì dị thường.
Nhưng cũng không tìm được nguyên nhân nó tự dưng dừng lại.
Lý Phàm suy nghĩ rồi lấy ra ‘Hắc Tử phù’ bảo vệ quanh người, trực tiếp bay ra Phổ Hiền Chân Chu.
Muốn bay quanh một vòng, tận mắt nhìn xem bên ngoài rốt cuộc có thứ gì.
Phía trên, trước sau trái phải đều không có phát hiện.
Mà lúc Lý Phàm bay tới phần dưới thân thuyền, cảnh tượng nhìn thấy tức khắc làm cho đồng tử của hắn co lại.
Vật thể sền sệt màu đen như xúc tu dài ngoằn từ trong sương trắng phía dưới vươn ra, đầu mút dính vào dưới đáy Phổ Hiền Chân Chu.
Vật chất không rõ màu đen này giống như còn sống, phát ra âm thanh “sột soạt”, ngọ nguậy chầm chậm mở rộng ra xung quanh.
Lý Phàm dường như cũng có thể nghe được tiếng vang “trườn bò” dưới đáy thuyền bọn họ.
“Đây là...”
Thần thức hoàn toàn không cách nào cảm ứng, chỉ có thể dùng mắt thường phân biệt.
Lý Phàm bấm tay bắn ra một ngọn lửa, cố gắng thiêu đứt xúc tu màu đen dính trên thân thuyền.
Nhưng lại kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm giống như không ở cùng một không gian với chúng nó, mặc cho hỏa diễm thôi động tràn đầy cỡ nào cũng không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào đến xúc tu màu đen.
Lý Phàm lại phát ra một luồng kiếm khí, vẫn là như thế. Giống như bọn chúng căn bản không tồn tại, kiếm quang trực tiếp xuyên qua xúc tu màu đen, bay về nơi xa.
Màu đen sền sệt vẫn dính chặt vào trên thân thuyền, không có dấu hiệu đứt gãy.
Lý Phàm rất lâu chưa về, lại có dao động linh khí phát ra. Hoàng Phủ và Đông Phương có chút đứng ngồi không yên, hai người đồng loạt bay ra bên ngoài thuyền, cũng nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Bọn họ thử đủ loại thủ đoạn nhưng không cách nào chặt đứt xúc tu màu đen.
“Chỉ có thể theo hướng xuống xem rốt cuộc nó đến từ chỗ nào.” Hoàng Phủ Tùng đề nghị.
Nói rồi hắn lấy ra Lượng Thiên Giám phủ trên đỉnh đầu.
“Quả nhiên chúng ta đã vào trong một mê vực mới, vẫn chưa có bước chân của người khác.” Giọng điệu hắn có phần vui vẻ nói.
“Còn có ba chiếc Phổ Hiền Chân Chu làm dự bị, nhưng trước khi chưa làm rõ ràng thứ này rốt cuộc là gì vẫn là đừng lấy ra mới tốt. Nếu không lại bị quấn lên, sợ là thân thể sẽ bay ra ngoài sương trắng.” Đông Phương Diệu bèn đề nghị.
Lý Phàm lại cho hai người một viên thuốc an thần: “Không sao, Hắc Tử phù chỗ ta dư lượng đầy đủ. Cho dù không có Phổ Hiền Chân Chu, toàn bộ dựa vào phù lụcche chở cũng đủ để chúng ta yên ổn quay về.”
Hoàng Phủ và Đông Phương nghe vậy đều tán thưởng: “Vẫn là Lý huynh làm việc thỏa đáng.”
Đã không còn nỗi lo về sau, ba người lập tức quyết định men theo xúc tu màu đen thật dài này thăm dò xuống phía dưới.
Phi hành không nhanh lắm, chỉ là vật chất sền sệt màu đen này dài ngoài dự liệu, ước chừng dùng thời gian một ly trà, bọn họ mới tìm được ngọn nguồn của nó.
Đối mặt với một màn trước mắt, ba người đều yên lặng thất thanh.
Một quả cầu màu đen to lớn như bướu thịt yên tĩnh treo giữa không trung.
Nó cũng là từ vô số vật chất sền sệt màu đen tạo thành.
Hơn trăm xúc tu bắn ra từ trong quả cầu thịt bay về các hướng khác nhau trong sương trắng, không biết đã dính chặt thứ gì.
Thoạt nhìn qua hệt như một tấm lưới lớn lăng không màu đen bọc quả cầu đen hình tròn ở giữa.
“Có thể dùng thần thức cảm ứng được sự tồn tại của nó không?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Tùng có phần căng thẳng, thần thức truyền âm hỏi.
Lý Phàm nhắm mắt, trong cảm giác của hắn, phía trước trống rỗng, cái gì cũng không tồn tại. Mở mắt ra, quả cầu màu đen lại đập vào tầm mắt.
“Không thể.” Lý Phàm khẽ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bỏ đi, vẫn là đừng nên kinh động thứ này. Thăm dò hết mê vực chỗ này thì rút lui.” Cảnh tượng quỷ dị này làm cho Đông Phương Diệu xưa nay gan lớn cũng trở nên có chút e ngại trong lòng, lập tức đề nghị.
Lý Phàm nhìn chăm chăm quả cầu màu đen thật lâu, khẽ gật đầu.
Đồ vật có thể che chắn cảm giác thần thức ắt hẳn không phải phàm vật.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Song không như mong muốn.
Sau khi ba người Lý Phàm thăm dò một lượt mê vực nơi này lại vẫn không tìm được lối ra.
Bọn họ không thể không trở về lại trước mặt quả cầu màu đen.
“Xem ra muốn ra ngoài vẫn phải nghĩ cách từ trên thứ này.” Sắc mặt Hoàng Phủ Tùng hơi khó coi.
“Lối ra không phải nằm trong cơ thể thứ này đấy chứ?” Đông Phương Diệu rùng mình.
“Quả cầu màu đen này rốt cuộc là vật gì? Hai người kiến thức rộng rãi, có manh mối nào không?” Lý Phàm nhìn chằm chằm phía trước nhìn rất lâu, lên tiếng hỏi.
“Đồ vật thần thức không thể cảm giác, ta đúng là biết mấy món. Nhưng hiển nhiên đều không khớp với thứ này!”
Hai người Đông Phương và Hoàng Phủ đều hết đường xoay sở.
Sau khi lại trầm mặc một hồi, quang mang bùa màu đen trên đỉnh đầu Lý Phàm dần dần yếu đi, lại đã hao hết năng lượng.
“Cứ ở lại đây cũng không phải cách, vẫn nên thử hư thực của nó trước lại nói.”
Lấy ra một phù lục mới thay đổi, Lý Phàm đầu tiên là bay đến bên cạnh xúc tu phun ra từ trong quả cầu màu, nhẹ nhàng chạm vào.
Giống như ảo cảnh, bàn tay Lý Phàm sờ vào hư không.