“Vật như không tồn tại. Nhưng vì sao lại có thể dính chặt Phổ Hiền Chân Chu?” Ba người nhìn nhau, trăm mối vẫn không có cách giải.
Do dự một lúc, Lý Phàm bảo vệ quanh người, trực tiếp bay về phía quả cầu màu đen khổng lồ.
Hoàng Phủ và Đông Phương do dự phút chốc, vẫn là lập tức đuổi theo.
Vật chất sền sệt màu đen không ngừng lúc nhúc tập hợp một chỗ, lấp đầy cả tầm mắt, mang đến cảm giác áp bách to lớn.
Đè nén sợ hãi trong lòng, ba người cố nén khó chịu “chui” vài bên trong quả cầu đen.
Tuy dùng thần thức và tứ chi đều không cách nào chạm đến những vật chất màu đen này, nhưng sau khi thân thể bị chúng nó hoàn toàn bao phủ lại thực sự có cảm giác kỳ dị hiện lên.
Hệt như khắp người rải đầy loài bò sát, nhớp nhấp, buồn nôn.
Nhưng may mà ngoài “cảm giác” trong lòng ra, những màu đen vật chất sền sệt này hình như cũng không có nguy hại nào khác.
Ba người như đi trong đầm lầy lội, nhắm mắt theo đuôi, bước chậm về hướng khu vực trung tâm.
Không biết qua bao lâu, xung quanh tràn đầy biển cả màu đen cuối cùng xuất hiện một vài biến hóa.
Phía trước như có vật gì đó đang phát ra ánh sáng le lói.
“Nhanh! Phía trước hẳn là cửa ra!” Hoàng Phủ Tùng kích động dùng thần thức truyền âm nói.
Lý Phàm và Đông Phương Diệu đang muốn trả lời, hắc hải vốn coi như bình tĩnh xung quanh lại nháy mắt trở nên sôi trào.
Những vật chất sền sệt màu đen phút chốc như sống lại, điên cuồng trào tới chỗ Hoàng Phủ Tùng.
Mà vật không tồn tại ban đầu bọn họ vốn cho rằng thân thể không cách nào đụng được kia lúc này lại chẳng biết vì sao như tìm được chỗ thoát nước.
Từ thất khiếu của Hoàng Phủ Tùng rót vào trong cơ thể của hắn.
“Ư ư...”
Trên mặt hắn lộ ra biểu cảm kinh hãi đến cực điểm, thân thể cũng như bóng hơi, từ từ phồng lên.
“Cứu ta!”
Trong miệng không phát ra được âm thanh nào, Hoàng Phủ Tùng dùng thần thức truyền âm cầu cứu hai đồng bạn.
Nhưng việc này lại phản tác dụng, tốc độ rót vào của vật chất màu đen càng lúc càng nhanh hơn.
Trên mặt Hoàng Phủ Tùng lộ ra vẻ dữ tợn, nét mặt đau đớn.
Từng món pháp bảo tuôn ra từ trên người hắn, lại còn lấy ra Giải Ly điệp nháy mắt bày một vòng trận pháp ở xung quanh.
Nhưng mà...
Tất cả đều là tốn công vô ích!
Trong phút chốc, thân thể hắn đã bành trướng gấp mười lần có thừa.
Ầm!
Cuối cùng dưới ánh nhìn kinh hãi của Lý Phàm và Đông Phương Diệu, ầm ầm nổ tung!
Không có huyết nhục tung toé, chỉ tạo thành lượng lớn vật chất sền sệt màu đen phun tán xung quanh.
Theo lẽ thường mà nói, tu sĩ Nguyên Anh trở lên dù thân thể diệt vong thì chỉ cần động thiên không diệt là có thể phục sinh trong chốc lát.
Nhưng lúc này, chuyện làm cho hai người cảm thấy sợ hãi đã xảy ra.
Chờ một hồi vẫn không chờ được sự sống lại của thân thể Hoàng Phủ Tùng.
Mà là giống như cảm giác được một hạt vi quang phá không mà đi, không biết bay tới đâu.
“Đây là đã chết?” Lý Phàm bỗng ngây người.
“Hoàng Phủ!” Đông Phương Diệu trừng mắt như muốn rách ra, thình lình phóng tới cố gắng tìm kiếm dấu vết của Hoàng Phủ Tùng.
Nhưng tại chỗ chỉ tìm được đồ vật Hoàng Phủ Tùng mang theo người như Lượng Thiên Giám, Giải Ly điệp. Trừ mấy thứ đó ra, ngay cả sợi lông đều không sót lại.
Chiếu lại chuyện đột ngột xảy đến vừa rồi trong đầu, một suy đoán chợt hiện lên trong lòng Lý Phàm.
Những vật chất sền sệt màu đen này có lẽ là...
Thần thức thực thể hóa!
Lý Phàm sợ hãi kinh hoảng, cất tiếng hô lớn: “Đông Phương huynh, nhớ đừng để thần thức ly thể! Giao lưu bằng lời là được!”
Đông Phương Diệu cũng phút chốc hiểu ra điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lý Phàm phi thân đến bên cạnh Đông Phương Diệu, thu hồi di vật của Hoàng Phủ Tùng.
Sau đó khẽ quát: “Nơi này không nên ở lâu, đi!”
Một tay nắm lấy Đông Phương Diệu, mang theo hắn phi độn về hướng trung tâm quả cầu đen thần thức.
Vừa rồi ở bên ngoài quả cầu đen, thể tụ hợp của thần thức tương đối phân tán. Vì thế cho dù bọn họ dùng thần thức của bản thân tiến hành nhìn trộm cũng không gây nên phản ứng đặc biệt gì.
Nhưng ở bên trong quả cầu đen, thần thức đã dày đặc đến một loại mức độ kinh thế hãi tục.
Hoàng Phủ Tùng liều lĩnh thần thức truyền âm, tức khắc giống như ong vò vẽ khiến cho những thần thức ngưng tụ này tìm được cửa đột phá.
Không chờ sự kháng cự của Hoàng Phủ Tùng đã rót vào trong đầu hắn.0
Dù lấy mức độ kiên cường dẻo dai của thần hồn tu sĩ Hóa Thần cũng căn bản không cách nào tiếp nhận rót vào của lượng lớn thần thức như này.
No căng tại chỗ, hồn phi phách tán!
Trong lòng Đông Phương Diệu cùng lúc bi thương không thôi cũng bị kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Nếu như vừa rồi người thần thức ly thể trước là hắn...
Lý Phàm mang theo Đông Phương Diệu xuyên qua tầng phát quang trung tâm nhất tiến vào bên trong một không gian tương đối vắng vẻ.
Nơi này tuy không có thần thức màu đen tạo thành thực chất nhưng lại lơ lửng từng khuôn mặt trong suốt.
Hỉ nộ ai lạc.
Vô số khuôn mặt biểu cảm khác nhau, chỉ là bọn họ đều không có mắt.
Giống như đàn cá quanh quẩn ở đây, không ngừng du đãng.
Đông Phương Diệu sợ hãi không thôi, không kịp tránh mấy khuôn mặt trong suốt thổi qua này.
Lý Phàm lại đưa tay tùy ý hút tới một khuôn mặt trong đó, hấp thu nó.