Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1081 - Chương 1081. Hoàng Phủ Rơi Di Vật (2)

Chương 1081. Hoàng Phủ rơi di vật (2) Chương 1081. Hoàng Phủ rơi di vật (2)

Một lúc sau, một đoạn hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu hắn.

Tiếng kêu rên, tiếng nỉ non từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Huyết sắc đầy trời phủ xuống, âm ảnh đại biểu tử vong nhanh chóng cắn nuốt tất cả sinh linh gặp phải.

Nhưng như bị mờ mắt, những hình ảnh này cũng chỉ có thể nhìn ra tình hình đại khái.

Sau khi âm ảnh từ chân trời đi đến trước mặt, trước mắt tối sầm lại, hình ảnh trong đầu đột nhiên vỡ nát.

Lý Phàm cẩn thận cảm ngộ một phen, không xác định cường độ thần hồn và thần thức của mình có gia tăng hay không.

Nhưng khuôn mặt trong suốt bỗng dưng biến mất lại đưa tới phát giác của tồn tại khác ở nơi này.

Bọn chúng dường như trở nên có chút xao động bất an, tốc độ du đãng trở nên càng nhanh hơn.

Suy tư một hồi, không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Đi!”

Mang theo Đông Phương Diệu, Lý Phàm ở nơi trên cùng của không gian, chỗ quang mang lấp lánh nhất.

Tìm được cửa ra vào mê vực.

Trước mắt một trận mơ hồ, một lát sau hai người đã về tới bên ngoài mê vực.

“Hoàng Phủ huynh!”

Lúc này Đông Phương Diệu mới phản ứng lại, thất thanh khóc rống.

“Đông Phương huynh đừng quá đau lòng, tuy Hoàng Phủ huynh không may gặp kiếp nạn, nhưng may mắn là bây giờ có Vãng Sinh phủ ở đây. Hắn dù sao vẫn có cơ hội phục sinh.” Lý Phàm thở dài một hơi, an ủi.

Ngay sau đó gọi ra một chiếc Phổ Hiền Chân Chu mới, kéo Đông Phương Diệu vẫn chìm đắm trong bi thương vào trong.

Sau đó thả Lượng Thiên Giám ra.

Chờ sau khi ghi chép thăm dò mê vực Thần Thức vừa nãy hoàn thành đồng bộ, nhìn vừa đúng mười vạn có lẻ điểm thanh huyền của mình và ‘Mâm đá tận cùng’ còn chưa bị người ta đổi đi, Lý Phàm trực tiếp lựa chọn đổi.

Điểm thanh huyền tích góp thật lâu nháy mắt hết sạch.

Sau đó theo một luồng quang hoa màu trắng nhạt, một mâm tròn màu nặng trĩu xám cứ vậy xuất hiện trong tay Lý Phàm.

“Thứ này chính là Mâm đá tận cùng?”

Chỉ lớn chừng bàn tay, Lý Phàm cầm trong tay ngó nghiêng, nghiên cứu một hồi.

Quả thật giống y hệt tên của nó, không khác gì đá bình thường. Bất kể là thần thức hay là linh lực đều không thể sinh ra bất kỳ phản ứng nào với nó.

“Cũng không biết ở đời trước Phúc Thiên hội làm sao nghiên cứu ra phương pháp sử dụng nó.”

Nhưng Lý Phàm cũng biết việc này không thể gấp gáp nhất thời, đời này còn rất nhiều thời gian từ từ làm rõ việc này. Tạm thời thu hồi nó, lại lấy ra di vật của Hoàng Phủ Tùng thu lại trước đó lần lượt bày ra trước mặt.

Ngoài Lượng Thiên Giám và Giải Ly ra còn có hai chiếc nhẫn trữ vật.

“Đông Phương huynh, ngươi có biết Hoàng Phủ hắn còn có người thân cận nào còn sống không?” Lý Phàm hỏi.

Tâm trạng Đông Phương Diệu hơi bình phục phần nào, khẽ lắc đầu nói: “Hắn cũng giống như ta, đều là người không có ràng buộc, một thân một mình.”

Lý Phàm nghe vậy thì không khỏi cau mày: “Vậy những vật này...”

Đông Phương Diệu chỉ nhìn thoáng qua rồi quyết định ngay: “Di vật của Hoàng Phủ là Lý huynh ngươi mạo hiểm tính mạng thu hồi, trước tiên cứ tạm thời do ngươi bảo quản đi. Đợi sau này chúng ta tìm được Hoàng Phủ chuyển thế lại giao cho hắn là được.”

Lý Phàm than nhẹ: “Cũng chỉ đành như thế. Nhưng mà Huyền Hoàng giới bao la như vậy, không biết mười tám năm sau Hoàng Phủ lại sẽ chuyển thế đến nơi nào. Nếu như vẫn ở trong khu vực Tiên Minh còn dễ kiếm. Nhiều nhất là phí chút công sức tìm kiếm là được. Chỉ sợ hắn chuyển thế đến bên Ngũ Lão hội...”

“Vãng Sinh phủ nhiều thứ hoa hoè hoa sói như vậy, trong đó nhất định sẽ có thứ truy tung phương vị đại khái của chân linh chuyển thế. Hoàng Phủ huynh bỏ mình, ta cũng không muốn thăm dò sương trắng tiếp nữa. Chờ sau khi trở về ta sẽ đi hỏi thăm việc này ngay. Nhất định phải tìm được Hoàng Phủ huynh trước.” Đông Phương Diệu trầm giọng nói.

“Ta cũng tìm người hỏi xem. Có lẽ Sóc Phong huynh sẽ biết.” Lý Phàm cũng đề nghị.

Tiếp đó hai người liền từ chỗ sâu sương trắng trở về.

Trước tiên tới biệt viện Hoàn Vũ châu Thiên Vũ báo cáo chuyện Hoàng Phủ Tùng bất hạnh bỏ mình.

Lý Phàm cũng từng gặp tu sĩ tiếp đón này một lần, đúng là Thượng Quan Thạch dáng người gầy gò.

Dẫu sao cũng là đồng liêu nhiều năm, Thượng Quan Thạch sau khi nghe nói thì vẻ mặt ảm đạm, thở dài: “Ta sẽ nói chuyện này lại cho Kỷ viện trưởng, làm phiền hai vị!”

Đông Phương Diệu mặt đầy xấu hổ, cảm thấy không có mặt mũi ở lâu. Chắp tay rồi vội vàng rời đi.

Ra khỏi biệt viện Hoàn Vũ, hắn cũng lập tức cáo biệt với Lý Phàm. Để lại một tấm linh phù truyền tin sau đó tự mình đi tìm hiểu tin tức có liên quan đến Vãng Sinh phủ.

“Đông Phương Diệu ngược lại là hạng người trọng tình.” Lý Phàm nhìn bóng lưng đối phương dần dần biến mất, âm thầm suy nghĩ.

Không trở về Trường Sinh cốc mà là đi thẳng đến châu Thiên Quyền.

Trong khoảng thời gian hắn thăm dò sương trắng, Sóc Phong từng nhiều lần gửi tin hẹn hắn đối chiến.

Song đều bị hắn lấy hãm sâu trong sương trắng, không rời được người làm lý do uyển chuyển từ chối.

Dù nói thế nào hắn cũng là khách khanh trên danh nghĩa của Huyền gia. Tuy mặt ngoài Sóc Phong không nói gì nhưng mắt thấy chính mình bị cự tuyệt năm lần bảy lượt, giọng điệu của đối phương cũng khó tránh có phần biến hóa vi diệu.

Bình Luận (0)
Comment