Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1082 - Chương 1082. Cuối Cùng Được Mâm Đá

Chương 1082. Cuối cùng được mâm đá Chương 1082. Cuối cùng được mâm đá

Thế là lúc này sau khi Lý Phàm rảnh rỗi bèn liên hệ tới cửa trước. Dù sao hiện giờ xem ra, thân phận khách khanh Huyền gia vẫn còn có chút tác dụng. Chỉ cần một chút tỷ thí là có thể duy trì địa vị khách khanh, trái lại cũng không phải chuyện phiền phức gì.

Vị trí hiện tại của Sóc Phong trước mắt là trong biệt viện của thành Thiên Quyền.

Cùng là nơi mẹ hắn Phỉ Tuyết tiên tôn tặng, nơi này tuy chiếm diện tích nhỏ hơn núi Sóc Phong vùng ngoại ô nhưng giá cả lại không chỉ hơn gấp mười lần.

Hơn nữa chỉ có độ cống hiến mà không có con đường nhất định cũng căn bản không thể mua được.

Đi vào khu động phủ trong thành Thiên Quyền, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ở vị trí hạch tâm của Bố Chính đường cao ngất trong thành đã có một nữ tu mặc váy dài màu đỏ chờ sẵn bên ngoài.

Lại không phải nữ tu váy vàng Tri Cẩn lúc trước mà đã đổi một khuôn mặt mới.

Lý Phàm ung dung thản nhiên đi theo sau lưng nữ tu váy đỏ vào trong biệt viện.

“Thật là ấm ức! Bây giờ có Vãng Sinh phủ ở đây, tu sĩ đều có thể phục sinh, mẫu thượng đại nhân lại vẫn rất nhiều hạn chế với ta.” Xa xa đã nghe thấy âm thanh có phần ảo não của Sóc Phong.

Trên mặt nữ tu váy đỏ không có mảy may thần sắc ba động, giống như căn bản không nghe thấy lời oán trách của Sóc Phong. Chỉ là sau khi đưa Lý Phàm đến thì hành lễ, tự mình lui xuống.

“Ha ha, Lý huynh, đã lâu không gặp!”

Phát hiện được khí tức của Lý Phàm, Sóc Phong mừng rỡ.

Nhưng mà nghênh đón Lý Phàm không phải cái ôm nhiệt tình gì đó mà lại là một luồng kiếm quang màu trắng!

Mắt Lý Phàm chợt loé, trong lúc tâm niệm chuyển động lập tức sinh ra một thủy kiếm màu lam chặn lại.

Ầm!

Trong tiếng nổ mạnh, Lý Phàm cao giọng nói: “Chúc mừng Sóc huynh đã giải quyết nan đề không thể tấn công trước.”

“Thần thông ‘Trừu Ti’ của ta xem ra đã không phải là đối thủ của Sóc huynh.”

Phi thân đến trước mặt Sóc Phong, sau khi thấy rõ tình hình trong sân, trong mắt Lý Phàm lóe qua một tia dị sắc.

Sóc Phong vẫn là một thân y phục mộc mạc, chỉ có điều trên đỉnh đầu lại treo một thanh phi đao liễu diệp màu xanh biếc.

Mũi đao không nhắm vào đối phương mà là nhắm ngay xuống đầu Sóc Phong!

“Ha ha, Lý huynh ngươi thấy phương pháp của ta thế nào? Nếu ‘kiếm’ đã không muốn tấn công trước vậy thì ta ép nó động thủ. Phiđao trên đầu, mạng treo sợi tóc. Nó và ta hòa thành một thể, sau khi bản thân bị uy hiếp tự nhiên sẽ theo bản năng phản kích. Ta lại khống chế kiếm quang nó chém ra dùng để ngăn địch.” Sóc Phong liếc mắt nhìn phi đao trên đỉnh đầu, có chút dương dương đắc ý nói.

“Vậy mà có thể nghĩ ra diệu pháp như thế, Sóc huynh thật đứng là tài năng ngút trời.” Lý Phàm thuận theo lời hắn tâng bốc.

Đồng thời nhìn về phía một tu sĩ ngồi bên cạnh Sóc Phong.

Mày kiếm mắt sáng, anh tuấn uy vũ bất phàm. Tuy so với dung nhan tuyệt thế của Hứa Bạch thì vẫn có hơi chênh lệch. Nhưng cũng được coi là rồng trong loài người.

Đời này tuy đây là lần đầu Lý Phàm gặp hắn nhưng lại không xa lạ gì.

Chính là thiên tài trận đạo không may bỏ mình trong tập huấn trận pháp đời trước, Đàm Đài Thao.

Đời này biến cố không xảy ra cho nên hắn vẫn còn sống.

“Vị này là?” Lý Phàm nhìn Sóc Phong, biết mà còn hỏi.

“Đàm Đài huynh là thiên tài trận đạo đương thời khó gặp đấy, ngươi có thể kết giao.” Sóc Phong giới thiệu sơ qua cho Lý Phàm.

“Hạnh ngộ!” Đàm Đài Thao nhìn Lý Phàm, vẻ mặt ôn hòa cất tiếng chào hỏi.

Sau một phen chào hỏi, ba người nói tới chủ đề liên quan tới Vãng Sinh phủ.

“Vốn dĩ ta còn muốn ở lại trong sương trắng ít lâu, chẳng qua Hoàng Phủ Tùng đồng hành đồng hành cùng ta bất hạnh vẫn lạc. Nhìn đồng bạn ở chung nhiều ngày cứ vậy chết thảm trước mắt, ta chịu kích động sâu sắc.”

Trên mặt Lý Phàm thổn thức không thôi: “Phải biết rằng, tu vi của Hoàng Phủ Tùng hắn còn cao hơn ta một tầng đại cảnh giới, lại cứ vậy chết đi không rõ không ràng. Quả thực là sinh tử vô thường. Sau đó tham niệm trong lòng ta hoàn toàn không còn, trực tiếp trở về.”

“May mà có thần lực của Vãng Sinh thiên tôn ở đây, Hoàng Phủ hắn có cơ hội phục sinh.”

Nghe thấy Lý Phàm từ trong sương trắng vùng vẫy giành sự sống trở về, trong mắt Đàm Đài Thao nhỏ không thể thấy lóe qua một tia khinh miệt.

Ngược lại là Sóc Phong mỉm cười: “Đã sớm khuyên ngươi đừng đi, ngươi lại không nghe. Vì chút khen thưởng nhỏ nhặt, quả thực không đáng.”

Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Không có gia thế hiển hách như Sóc huynh, muốn cái gì tự nhiên phải dựa vào chính ta đi chiến đấu. May mà vận khí không tệ...”

Nói rồi Lý Phàm lấy ra ‘Mâm đá tận cùng’.

Tức khắc hấp dẫn ánh mắt của Sóc Phong và Đàm Đài Thao.

Tiện tay đưa mâm đá ra, Sóc Phong cầm nó trong tay tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Ngươi đúng là khí vận bất phàm. Theo ta được biết, có không ít người cũng coi trọng thứ này vậy mà bị ngươi đổi trước nhất đạt được.”

“Chỉ có điều là lời hay lỗ thì cũng không tiện nói.”

Không thể nhìn ra chỗ đặc biệt nào, Sóc Phong lại ném cho Đàm Đài Thao thưởng thức.

Đàm Đài Thao híp mắt, sau khi quan sát một lát thì khẽ lắc đầu, trả lại cho Lý Phàm.

“Hai người có nhìn ra được gì không?” Lý Phàm thuận miệng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment