Đời này vậy mà lại lặng yên không tiếng động vẫn lạc?
Liễu Tam cười khổ: “Chuyện này là thiếu chủ ngươi tự mình dặn dò, ta tự nhiên biết tính quan trọng trong việc này. Đã xác nhận qua nhiều lần. Chung Thần quả thực đã chết.”
Lời này vừa ra, Lý Phàm cau mày thật sâu.
Sau khi thoáng suy tư một phen, mày lại giãn ra.
Hắn lại nghĩ đến nguyên nhân vì sao Chung Thần Thông lại sẽ vẫn lạc.
Có lẽ là vì sự tồn tại của ‘Vãng Sinh thiên tôn’.
“Sinh Tử Huyền Công” Chung Thần Thông tu luyện là một môn công pháp kỳ dị mượn đại khủng bố trong lúc sinh tử tu hành.
Theo lời của bản thân Chung Thần Thông, hắn mắc “chứng trì hoãn” cực kỳ nghiêm trọng.
Cho dù chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, cũng chỉ có lúc thọ nguyên sắp hết, mượn áp lực to lớn lúc sắp bỏ mình mang đến mới có thể hoàn thành đột phá.
Đây là lúc trước.
Đời này bởi vì Vãng Sinh thiên tôn nghịch chuyển tử sinh chi lý, sắc lập Vãng Sinh phủ khiến cho người người đều có thể phục sinh. Áp lực tử vong mang tới tự nhiên cũng không tồn tại.
Dù sao mười tám năm sau lại là một trang hảo hán, chết lại thế nào?
Cùng lắm thì đời sau làm lại là được, cần gì cố gắng như vậy chứ!
Dưới tâm thái buông xuôi này, Chung Thần Thông không thể hoàn thành đột phá cảnh giới cũng là chuyện bình thường.
Ý niệm tới đây, mặt Lý Phàm giật giật.
“Xem ra đời này “Sinh Tử Huyền Công” vô dụng rồi. Cũng không biết Thần quang bảy màu của Chung Thần Thông rốt cuộc đã lĩnh ngộ ra như nào.”
Nghĩ như vậy, hắn xua tay nói với Liễu Tam: “Được rồi, chết thì chết đi. Coi như ta chưa từng nhắc tới việc này.”
Liễu Tam lộ vẻ mặt cổ quái nhưng cũng không hỏi nhiều.
Phương Tái Tế lại tán thưởng: “Tông chủ quả nhiên là tính tình độ lượng, xem nhẹ sinh tử.”
Lý Phàm không phản ứng hắn, tiếp đó phân phó: “Liễu lão, kế tiếp việc luyện chế Trường Sinh đan có thể hơi hoãn lại. Trước tiên bán hết hàng tồn trong tay lại nói.”
Liễu Tam sững sờ, tức thì phản ứng lại: “Thời đại tu sĩ thăm dò sương trắng sắp kết thúc rồi?”
Lý Phàm gật đầu: “Cách lúc Vạn Tiên Minh chính thức tuyên bố chiếu lệnh đã xấp xỉ ba năm. Lại thêm hiện giờ có sự tồn tại của Vãng Sinh phủ, tu sĩ càng dũng mãnh không sợ chết. Ta đoán chừng cách lúc hoàn toàn thăm dò xong cũng không xa. Chúng ta nên chuẩn bị trước mới được.”
Hắn lại nhìn về phía Khương Ngọc San từ đầu đến cuối vẫn mặt không cảm xúc: “Không phải Khương trưởng lão luôn muốn ra ngoài xem à, ta đã tìm được phương pháp không để lộ cảnh giới chân thực của ngươi, làm giả thân phận Vạn Tiên Minh.”
Nói rồi Lý Phàm bèn lấy ra ‘Mâm đá tận cùng’.
“Vật này có thể ảnh hưởng, che chắn cảm giác của chí bảo Thiên Huyền Kính của Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm lời lẽ chắc chắn nói.
Phương Tái Tế nghe xong, ánh mắt tức khắc sáng lên.
Vội vàng phi thân tới gần, gắt gao nhìn chằm chằm mâm đá nhỏ trong tay Lý Phàm.
Một lúc sau, hắn gãi ót, nhìn về phía Lý Phàm: “Tông chủ... Cái này dùng thế nào?”
Lý Phàm nhún vai: “Ta cũng không biết. Phải dựa vào các ngươi tự mình nghiên cứu rồi.”
Phương Tái Tế thoáng nghi hoặc nhìn Lý Phàm: “Tông chủ, không phải ngươi không muốn thả Tiểu Khương ra ngoài cho nên mới cố ý tìm một cái cớ như thế chứ?”
Ánh mắt Khương Ngọc San quét qua trên người Phương Tái Tế, mắt lộ ra một luồng sát khí.
Lý Phàm lại bật cười: “Ha ha, không nghĩ tới Phương tiên sinh cũng có lúc nhìn nhầm. Tuy mâm đá này nhìn qua không bắt mắt nhưng trên thực tế nó lại là tái sinh thể của Thiên Huyền Kính đó.”
“Chỉ có điều cũng không thể trách ngươi. Tuy Phương tiên sinh ngươi tự xưng là kiến thức rộng rãi, nhưng nói cho cùng Huyền Hoàng giới đã qua nhiều năm như vậy. Có chút theo không kịp thời đại cũng là bình thường...”
Phương Tái Tế lập tức trợn lớn hai mắt: “Tái sinh thể của Thiên Huyền Kính?”
Một tay giành lấy Mâm đá tận cùng nghiên cứu như nhặt được chí bảo. Đồng thời trong miệng còn không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây là đồ tốt đó...”
Lý Phàm tùy ý để Phương Tái Tế lấy đi mâm đá, không hề ngăn cản. Nghĩ đến Mâm đá ách diệt Phúc Thiên hội sử dụng ở đời trước, Lý Phàm lại nhắc nhở: “Có lẽ bản thân thứ này không có điểm gì đặc biệt, nhưng nếu cắt nó ra một phần nhỏ có lẽ sẽ sinh ra một vài biến hóa không tưởng tượng được.”
Phương Tái Tế khẽ gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai không. Chỉ như nhập ma, toàn thân quán chú nhìn chằm chằm Mâm đá tận cùng.
“Chờ phía Phương tiên sinh nghiên cứu có kết quả, sau này Liễu lão và ngươi có thể quang minh chính đại ra ngoài đi lại rồi.” Lý Phàm mỉm cười nói với Khương Ngọc San.
“Được được, ta nhất định nhìn chằm chằm lão Phương!” Liễu Tam vui vẻ vô cùng.
Khương Ngọc San lại nhìn Mâm đá tận cùng, có phần do dự hỏi: “Thiên Huyền Kính gì đó có thể có quan hệ với Huyền Thiên Bảo Kính của Huyền Thiên giáo không?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc Lý Phàm đưa tới, Khương Ngọc San giải thích: “Huyền Thiên Bảo Kính chính là chí bảo của Huyền Thiên giáo thượng cổ. Sau khi thập tông Tiên đạo hủy diệt Huyền Thiên giáo, vật này liên tục không rõ tung tích. Mười tông đã từng lùng bắt rất nhiều dư nghiệt Huyền Thiên giáo nghiêm hình tra khảo lại trước sau vẫn không có kết quả. Ta cũng là từng nghe đồng liêu nói tới lúc làm ngục tốt trong Vô Định ngục.”
Liễu Tam nghe vậy lập tức kinh sợ: “Huyền Thiên, Thiên Huyền, vậy mà có thể tương tự như vậy? Lẽ nào Truyền Pháp thiên tôn sáng lập Vạn Tiên Minh, hủy diệt Tu Tiên giới thượng cổ lại là người Huyền Thiên giáo?”