Lý Phàm lắc đầu: “Việc này thì ta không biết. Nhưng mà Khương trưởng lão nói như vậy, sau này có thể thăm dò thử xem.”
Liễu Tam vội vàng khuyên can: “Nếu như suy đoán là thật, Vạn Tiên Minh chắc chắn sẽ phong tỏa chặt chẽ tất cả tin tức về Huyền Thiên giáo. Thiếu chủ ngươi tùy tiện thăm dò nói không chừng ngược lại sẽ dẫn tới nghi ngờ.”
“Huống chi cho dù Vạn Tiên Minh là Huyền Thiên giáo sau đó lại thế nào? Năm đó thập tông Tiên đạo ngồi nhìn chúng ta xông ra Huyền Hoàng giới chịu chết...”
“Nói ra thì chúng ta còn phải cảm tạ Vạn Tiên Minh đã giúp chúng ta báo thù nữa đấy.” Liễu Tam hừ lạnh nói.
Khương Ngọc San cau mày. Trầm mặc một lúc rồi nhìn Lý Phàm: “Ta biết một cách có thể kiểm tra Thiên Huyền Kính có phải là di lưu của Huyền Thiên giáo hay không.”
“Năm đó thập tông Tiên đạo vì lùng bắt dư nghiệt Huyền Thiên giáo đã sáng tạo ra một môn bí pháp tên là ‘Tru Huyền’. Sau khi vận chuyển bí pháp, chỉ cần trong phạm vi gần đó tồn tại vật có liên quan đến Huyền Thiên giáo đều sẽ sinh ra cảm ứng trong lòng.”
“Song phạm vi cảm ứng lại cực kỳ nhỏ, gần như là lướt qua nhau mới có thể cảm giác được. Bởi vậy tính thực dụng không mạnh. Nhưng ta nghe nói, Vạn Tiên Minh bây giờ khắp nơi đều có Thiên Huyền Kính tồn tại, có lẽ có thể thử.”
Trong lòng Lý Phàm chợt động, trầm ngâm gật đầu nói: “Có thể. Mong Khương trưởng lão dạy cho ta!”
Bí pháp không quá phức tạp, chỉ trong nháy mắt, Lý Phàm cũng đã học được.
Lập tức vận chuyển, đồng thời tới gần Mâm đá tận cùng.
Không có bất kỳ phản ứng gì.
“Chẳng lẽ chỉ là tên tương tự?” Liễu Tam có phần kinh ngạc.
Lý Phàm lại chợt nghĩ tới điều gì, ý niệm tập trung đến chỗ phân thân Hứa Bạch.
Lúc này Hứa Bạch đang ở trong Bố Chính đường tán gẫu với đồng liêu mới đến đảm nhiệm Vãng Sinh đường.
Vãng Sinh đường là tổ chức Vãng Sinh phủ thiết lập ở mỗi châu, phụ trách tất cả sự vụ liên quan đến “chuyển thế, phục sinh”, tương tự như Sách Trận đường, Diễn Võ đường.
Sau khi ung dung thản nhiên cáo biệt với mọi người, Hứa Bạch đi vào Thiên Huyền Kính trong thành, yên lặng vận chuyển bí pháp ‘Tru Huyền’.
“Ting! Ting! Ting!”
Tiếng vang gấp rút mà chói tai bỗng vang lên bên tai Hứa Bạch.
Trong tầm mắt Hứa Bạch, tấm kính vốn là vẻ ngoài cổ xưa lúc này lại tản ra màu đỏ tươi bắt mắt.
“Quả nhiên! Thiên Huyền Kính chính là chí bảo của Huyền Thiên giáo, Huyền Thiên Bảo Kính!”
Trong lòng Hứa Bạch run lên, nháy mắt thu hồi bí pháp.
Rất nhiều dị tượng biến mất không thấy đâu nữa, dáng vẻ Hứa Bạch tự nhiên đi vào trong Thiên Huyền Kính.
Trong không gian Thiên Huyền Kính, Hứa Bạch nghe âm thanh máy móc mang theo khunh hướng cảm xúc kim loại của kính, suy nghĩ trong đầu lại không ngừng cuồn cuộn.
“Cho dù Thiên Huyền Kính không phải bản thể của Huyền Thiên Bảo Kính, giữa hai bên cũng chắc chắn tồn tại liên quan cực kỳ mật thiết.”
“Nếu Thiên Huyền Kính đến từ Huyền Thiên giáo, vậy thì có phải cũng mang ý nghĩa là Truyền Pháp thiên tôn cũng vậy?”
“Để báo mối thù thập tông Tiên đạo diệt giáo trước đây?”
Hứa Bạch lại chợt nhớ tới sự thật Thiên Huyền Kính liên tục không ngừng sinh ra tái sinh thể trong mấy ngàn năm này.
“Dù Huyền Thiên giáo đã bị tiêu diệt nhiều năm nhưng vẫn có thể dùng bí pháp ‘Tru Huyền’ cảm ứng được liên hệ của Thiên Huyền Kính và nó. Đây có phải chứng tỏ Thiên Huyền Kính vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Huyền Thiên giáo không?”
“Cho nên Vạn Tiên Minh phí sức lực lớn như vậy, tìm kiếm pháp vương Huyền Thiên giáo chôn giấu ở Tử Tiêu tông chính là vì giành được quyền khống chế cuối cùng của Thiên Huyền Kính.”
“Mà nguyên nhân là do lời tiên đoán ‘Thiên Huyền tỏa linh, Huyền Hoàng quy nhất thống’ trước đây khi ta đóng giả tu sĩ Thiên Cơ tông nói.”
Chuyện xảy ra đời này nháy mắt liên kết lại.
Để Hứa Bạch thông qua biểu tượng của sự kiện thấy được nguyên nhân cấp độ sâu hơn ẩn giấu phía sau.
“Mà hiện tại, Tiên Minh chủ động đẩy mạnh thời đại thăm dò lớn đến dường như là muốn thúc đẩy Thiên Huyền Kính tiến thêm một bước lột xác. Đây có phải chứng tỏ Vạn Tiên Minh đã được như nguyện, nắm giữ món chí bảo Truyền Pháp thiên tôn để lại này không?”
Ánh mắt Hứa Bạch chớp động.
Đã từng, hắn từng có suy đoán. Chúa tể chân chính trong chỗ tối của Vạn Tiên Minh không phải tu sĩ mà chính là Thiên Huyền Kính.
Nhưng về sau, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại biết về sự tồn tại của các truyền pháp giả. Vì thế suy đoán, truyền pháp giả và Thiên Huyền Kính kìm hãm lẫn nhau, cùng nhau chủ đạo thống lĩnh Vạn Tiên Minh.
Hiện tại xem ra là tu sĩ đã giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc tranh đấu sau cùng này?
Trong đầu Hứa Bạch chợt lóe qua bóng dáng Sóc Phong và Lục Khê Thiền.
“Huyền gia...”
Câu nói của Lục Tuyết Tĩnh khi nhìn thấy bản tôn hắn lúc trước một lần nữa quanh quẩn bên tai.
“Ngươi là đệ tử của ai? Ta thấy ngươi lạ mắt vô cùng! Không phải là gián điệp Ngũ Lão hội vì tìm hiểu vị trí Thiên Huyền Kính nên cố ý tiếp cận Sóc ca ca đấy chứ! Vừa nhìn ngươi là biết không phải hạng người tốt lành gì, trước kia Sóc ca ca còn chưa từng gạt ta đâu...”
Như một tia chớp xé tan sương mù.
“Thì ra là như này.” Trong mắt Hứa Bạch có điều hiểu ra.
Cái gọi là ngoài đảng không đảng, tư tưởng đế vương; trong đảng không phái, vô cùng kỳ quặc. Không phải tất cả tu sĩ đều đứng về phía các truyền pháp giả.