Ít nhất dựa vào tin tức hiện tại, thủ tịch Sách Trận đường và Phi Tuyết tiên tôn, tu sĩ họ Huyền là đứng bên Thiên Huyền Kính.
Các truyền pháp giả nỗ lực thông qua thủ đoạn của Huyền Thiên giáo, hoàn toàn khống chế Thiên Huyền Kính.
Mà các tu sĩ coi Thiên Huyền Kính như thiên lôi sai đâu đánh đó tự nhiên phải nghĩ biện pháp phản chế. Bọn họ có lẽ vô lực ngăn cản hành động của các truyền pháp giả, cho nên mới mở ra lối riêng. Thúc đẩy Thiên Huyền Kính hoàn thành lột xác thăng cấp, ngăn cản bí pháp Huyền Thiên giáo khống chế.
Nhưng mà gióng trống khua chiêng như thế, gần như vận dụng toàn bộ lực lượng của Vạn Tiên Minh cổ vũ tu sĩ thăm dò sương trắng. Nếu nói bên trong không có sự cho phép của các truyền pháp giả, giai cấp thống trị tối cao Vạn Tiên Minh, Hứa Bạch tuyệt đối không tin.
“Trừ khi tra khắp tất cả mê vụ là quyết định đến từ ý chí cao hơn, ngay cả các truyền pháp giả cũng không thể vi phạm. Thiên Huyền Kính muốn dựa vào việc này thăng cấp cũng chỉ là mượn sức gió đông mà thôi.”
“Mà ở Huyền Hoàng giới này, người duy nhất có thể làm cho các truyền pháp giả cúi đầu chỉ có...”
Sau một phen phân tích, trong lòng Hứa Bạch chấn động không thôi.
“Truyền Pháp thiên tôn!”
“Hắn không đi? Vẫn đang ở Huyền Hoàng giới?”
Cảm giác áp bách nháy mắt ập tới, Hứa Bạch chợt nhớ tới trước khi thời đại thăm dò lớn đến, Liễu Tam đã nhìn thấy không ít tu sĩ Tiên Minh thâm nhập trong sương mù.
Khi đó, hắn suy đoán Tiên Minh có thể là vì tìm kiếm manh mối của “Loạn Tự Quyết” nên mới làm như thế.
Như vậy mọi chuyện đều đã liên thông.
Hứa Bạch lập tức cảm thấy một cơn nghĩ lại mà sợ sởn gai ốc: “Ngày đó sau khi ta thi triển Loạn Tự Quyết, thần thức to lớn đồng thời buông xuống phát hiện được chính là Truyền Pháp thiên tôn?”
Nhưng rất nhanh Hứa Bạch lại khẽ cau mày, tự mình phủ định.
Tuy ngày ấy biểu diễn của hắn đã vô cùng xuất sắc, nhưng hắn lại không hề cho rằng có thể giấu được ánh mắt Truyền Pháp.
Hơn nữa từ lúc Loạn Tự Quyết thi triển đến lúc thần thức buông xuống.
Khoảng thời gian này cũng quá dài. Nếu thật sự là Truyền Pháp, lấy tu vi của hắn tuyệt đối không đến mức tốc độ phản ứng chậm như vậy.
“Hẳn là đối kháng Mặc Sát, lần nữa dẫn nổ Loạn Tự Quyết, cuối cùng mới dẫn tới sự chú ý của hắn.”
Suy nghĩ của Hứa Bạch bất chợt dừng lại.
“Lại hoặc là, khi đó Truyền Pháp không ở trong Huyền Hoàng giới. Chỉ là mình thi triển Loạn Tự Quyết mới dẫn hắn trở về lần nữa...”
Loại suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hứa Bạch tức khắc lại kinh hãi một trận.
Suy tư nhiều lần rất lâu, trước sau vẫn không thể loại trừ khả năng này.
“Xem ra Loạn Tự Quyết này tuy mạnh nhưng không phải công pháp có thể tùy ý thi triển.”
“Một lần là may mắn, nếu như có lần sau...”
Đối mặt với Thiên Y, Hoàn Chân đều phải chịu ảnh hưởng.
Nếu như Truyền Pháp thiên tôn đè ngang Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm đích thân đến, Hứa Bạch căn bản không có nắm chắc có thể thi triển ‘Hoàn Chân’ trước mặt hắn.
“Vẫn là không đến bất đắc dĩ thì không dùng tốt hơn.” Trong lòng Hứa Bạch thầm mắng.
Trong lòng Hứa Bạch lại nghĩ tới, nếu như suy đoán kể trên là thật. Vậy thì Truyền Pháp đã thành tựu Trường Sinh, siêu thoát khỏi trần thế nhưng vẫn để ý “Loạn Tự Quyết” như thế...
“Loạn” cũng là chân truyền của tiên gia?
Trong lòng Hứa Bạch chợt kinh sợ, điều nghĩ đến trước nhất chính là khả năng này.
Trong đầu nhanh chóng chiếu lại từng cảnh nhìn thấy trong mê vực Phản Chiết.
Thi thể quỷ dị đáng sợ đầy đất và bia đá có khắc chữ loạn ở trung tâm mê vực.
Một suy đoán không khỏi hiện lên trong lòng hắn.
“Tu Tiên giới của mê vực kia là vì bị ảnh hưởng của chữ loạn mà lọt vào tai hoạ ngập đầu.”
“Mà chữ ‘loạn’ đó là đến từ...”
“Tiên giới!”
“Về phần nguyên nhân sau khi quái vật Phản Chiết nhận nhầm ta là Ngư Phụ lão nhân ‘Thiên Tuyệt’ kể ra hung thủ là Thiên Y...”
Hứa Bạch bỗng nhiên nghĩ tới lời Đế Tam Mô từng nói với Lục Nhai.
“Có lúc dù là tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là chân tướng sự việc.”
“Dưới ảnh hưởng của chữ loạn, không thể loại trừ nguyên nhân nhận nhầm người.”
“Trước đây ở Vân Thủy Thiên Cung, lúc ba người Thiên Tuyệt, Thiên Y, Thiên Dụ giằng co, Thiên Tuyệt từng chính miệng thừa nhận là hắn đã tàn sát trên dưới Vân Thủy Thiên Cung.”
“Có lẽ mê vực Phản Chiết cũng là như thế.”
...
“Trong sương trắng phệ nguyên tràn ngập đủ loại hiện tượng quỷ quyệt dị thường. Rất khó nói trong đó không có ảnh hưởng của chữ loạn.”
“Loạn Tự Quyết xem ra không chỉ có ở Huyền Hoàng giới. Có lẽ Tu Tiên giới khác đều đã từng xuất hiện.”
“Thậm chí sáng tạo ra kiếp nạn vô biên.”
“Đây e rằng chính là nguyên nhân Truyền Pháp, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội hiện tại đều cực kỳ để ý nó.”
Trong lúc Hứa Bạch ngây người suy nghĩ.
Trong Trường Sinh cốc, Lý Phàm một mực ngây ra cũng bị Liễu Tam gọi dậy.
“Thiếu chủ, có phải Thiên Huyền Kính có quan hệ với Thiên Huyền giáo không?”
Hắn hỏi.
Bản tôn Lý Phàm lúc này mới lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chí bảo Tiên Minh Thiên Huyền Kính quả nhiên có liên quan với Huyền Thiên giáo.”
Ngay lập tức miêu tả lại cảnh phân thân dùng bí pháp ‘Tru Huyền’ cảm ứng được.
Khương Ngọc San nghe vậy cau mày nói: “Ba tiếng vang ting, đây đã là cảnh báo tồn tại cấp bậc cao nhất trong Huyền Thiên giáo rồi. Xem ra Thiên Huyền Kính gì đó này thật ra là Huyền Thiên Kính năm đó.”