“Ngược lại có thể nhân cơ hội này thăm lại Thiên Kiếm tông.”
Trầm ngâm một lúc, Lý Phàm đã quyết định.
Song trước khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh, hắn lại lặng yên không tiếng động đi dạo một lượt Trường Sinh cốc và Thú Chủng giới.
Trong Trường Sinh cốc, phần lớn đệ tử Dược Vương tông tỉnh lại đều đã ra ngoài. Chỉ vị trí then chốt có đệ tử coi giữ.
Mà ở trong Thú Chủng giới, Lý Phàm thấy được mấy bóng dáng quen thuộc.
Đúng là đám người Tiêu Phàm, Tô Trường Ngọc, Tô tiểu muội của Ly giới.
Thần thức đảo qua dưới tình huống bọn họ không hề hay biết, Lý Phàm phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Đời này tuy không quản bọn họ quá nhiều.
Nhưng dù sao cũng đã trao tặng phương pháp tu hành, không có quá nhiều hạn chế với bọn họ.
Hiện giờ đã mười mấy năm qua đi, dựa theo thiên phú bọn họ biểu hiện ra mấy đời trước, thế nào cũng phải có người đột phá đến cảnh giới Kim Đan mới phải.
Nhưng lúc này đây...
Tiến độ của bọn họ lại chỉ tàm tạm.
Diệp Phi Bằng đồng tu tam pháp công pháp, luyện thể, Thú Hồn châu có cảnh giới cao nhất lại cũng chỉ miễn cưỡng Trúc Cơ trung kỳ.
Tô tiểu muội, Tô Trường Ngọc tu hành công pháp vừa đột phá Trúc Cơ kỳ không lâu. Kỳ vật thiên địa tự nhiên đều là Dược Vương tông cung cấp. Ba năm buôn bán Trường Sinh đan, bảo khố tông môn của Dược Vương tông cũng ngày càng dồi dào.
Mà Tiêu Hằng không chọn phương pháp tu hành, lựa chọn kết nối với Thú Hồn châu Đế quốc càng đã triệt để buông xuôi. Không có lòng tiến thủ.
Cả ngày lấy dáng dấp của Giáp thần thú làm mưa làm gió trong Thú Chủng giới.
“Tuy tốc độ tu luyện của bọn họ vẫn nhanh hơn ta không ít, nhưng lại hiển nhiên không phải mức độ vốn có của bọn họ.”
“Linh khí dần mất sao...”
Lý Phàm như có điều suy nghĩ.
“Tuy có nguyên nhân đời này ta liên tục vây bọn họ ở một chỗ, nhưng có lẽ cũng có thể là bên Ly giới đã xảy ra vấn đề.”
“Nếu không những thiên kiêu Ly giới này cũng không đến mức ngay cả hai thiếu niên lang đến từ Đại Huyền Tôn Nhị Lang, Vương Huyền Bá cũng không sánh bằng.”
Lúc trước Lý Phàm đã tự mình nghiệm chứng thiên phú tu hành của bọn họ một phen.
Cũng chỉ là cấp độ miễn cưỡng có thể tu hành, tuyệt đối kém hơn mọi người Ly giới.
Bây giờ lại đã thực hiện vượt ngược trong lúc bất tri bất giác...
Trước mắt Lý Phàm chợt hiện ra ngọn núi lửa nằm giữa Đại Ly.
Mới đầu khi vừa vào Ly giới, trong lòng hắn đã mơ hồ cảm thấy ngọn núi lửa đó có vấn đề.
Nhưng có lẽ là vì cảnh giới, tầm mắt không đủ, trước đó tự mình thăm dò mấy lần đều không thể tìm ra mờ ám trong đó.
“Chỉ tiếc đời này cửa vào Ly giới đã bị kẽ nứt không gian nuốt mất, không cách nào vào lại lần nữa.”
“Nhưng mà đời sau lúc đi lại có thể cường điệu chú ý.”
Lý Phàm nghĩ vậy nhẹ nhàng vung tay, lăng không hút đám người Tô Trường Ngọc, Tô tiểu muội tới trước mặt.
Mức độ cảnh giác của mọi người so với mấy đời trước rõ ràng yếu hơn rất nhiều.
Sau mấy hơi mới lấy lại tinh thần từ trong mê mang. Sau khi thấy rõ Lý Phàm trước mặt bọn họ, vội vàng hành lễ nói.
“Tham kiến tông chủ!”
Ánh mắt Lý Phàm đảo qua mọi người, sau đó trầm giọng hỏi: “Ta mang các ngươi ra từ trong tiểu thế giới phàm nhân đã hơn mười năm. Đầu tiên là giam cầm các ngươi trên đảo, sau đó lại đưa các ngươi đến trong Trường Sinh cốc này. Từ đầu đến cuối không thả các ngươi ra ngoài...”
“Các ngươi có lời oán giận gì không?”
Diệp Phi Bằng trả lời nhanh nhất: “Sao lại có lời oán giận tông chủ đại nhân ngươi chứ? Những năm này bọn ta sống vô cùng vui vẻ. Nhất là Trường Sinh cốc và Thú Chủng giới này trong mắt tông chủ ngươi có lẽ chỉ là một góc nhỏ, nhưng trong mắt bọn ta đã lớn hơn quê nhà bọn ta rồi.”
Hắn có phần nịnh nọt nói.
Tiêu Hằng rất tán thành, vội vàng gật đầu phụ họa.
Những người còn lại đều bắt chước theo.
Lý Phàm trầm mặc một hồi, chờ sau khi bọn họ đều căng thẳng mới nói: “Hiện giờ Huyền Hoàng giới mặt ngoài đang ở thời kỳ ngàn năm không có biến đổi lớn, có vô số cơ duyên. Đây chính là lúc các ngươi đại triển hồng đồ, thu dọn rồi ngày mai xuất cốc đi thôi.”
Lời này vừa ra, nét mặt trên mặt mọi người đều cứng đờ.
Nhưng còn không chờ bọn họ có phản ứng, Lý Phàm đã vung tay áo tự mình rời đi.
Chỉ để lại đám người Diệp Phi Bằng đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ tự nhiên không dám vi phạm mệnh lệnh của tông chủ Lý Phàm, tức thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này. Mặt như đưa đám vội vàng đi tìm đệ tử Dược Vương tông mỗi người quen thuộc xin giúp đỡ.
“Hy vọng sau khi bọn họ rồng về biển lớn có thể mang cho ta một vài bất ngờ. Nếu không sợ rằng thật sự bên Ly giới có cổ quái.”
Sát Cơ Vô Tướng toả định mọi người, sau đó Lý Phàm lặng lẽ trở lại trong mật thất bế quan của Trường Sinh cốc.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Bố trí nghi thức, ngay sau đó Lý Phàm lại lần nữa vào trong Vẫn Tiên cảnh.
Không do dự, trực tiếp lựa chọn cảnh ‘Thiên Kiếm tông luyện kiếm’.
Cảnh tượng trước mắt vặn vẹo mơ hồ, sau đó bên tai truyền đến một tiếng gào thét.
“Cơ Triệu Huyễn! Lần này sao ngươi lại không nộp lên ‘kiếm thai’?”
“Chậm trễ kế hoạch của đại sư huynh, ngươi có gánh vác được không!”