Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1089 - Chương 1089. Ẩn Nấp Thiên Kiếm Tông

Chương 1089. Ẩn nấp Thiên Kiếm Tông Chương 1089. Ẩn nấp Thiên Kiếm Tông

Ký ức như thủy triều vọt tới, Lý Phàm nháy mắt hiểu rõ tình cảnh bản thân hiện tại.

Từ ngày đó sau khi Bạch tiên sinh rời đi, Thiên Kiếm tông liền chế định ý nghĩ rèn Liệt Giới Thần Binh.

Cần chúng đệ tử hấp thu cảm ngộ từ trong kiếm gỗ rót vào trong nguyên thạch tên là ‘kiếm thai’. Sau đó đưa vào hố sâu sau núi, mượn dung hỏa rèn hình thức ban đầu của Liệt Giới Thần Binh.

Trên dưới Thiên Kiếm tông đều là như thế.

Đệ tử, trưởng lão, thậm chí “đại sư huynh” mạnh nhất tông môn Tư Đồ Dao cũng là như thế.

Mà tu sĩ Kim Đan “Cơ Triệu Huyễn” Lý Phàm nhập vào người lại có đến mấy lần không đúng hạn nộp lên ‘kiếm thai’.

Thế nên mới xuất hiện cảnh tới hỏi thăm trước mắt.

Vẻ mặt Lý Phàm như thường, chắp tay: “Mong rằng Sở sư huynh thư thả thêm mấy ngày! Sư đệ ta tư chất tối dạ, một loạt trình tự cảm ngộ, tinh luyện thật sự là chậm hơn người khác mấy phần.”

Sở sư huynh quan sát Lý Phàm, hừ lạnh: “Một lần cuối cùng. Đừng cho là ta không biết ngươi có tâm tư nhỏ gì, pháp ngưng khí thành kiếm và quá trình kiếm ý rót vào kiếm thai của ngươi giống thật mà đi ngược. Kiếm thai ở lại trong cơ thể ngươi thêm một khắc đều rất có ích với ngươi, có phải thế không?”

Lý Phàm nhất thời lộ ra bối rối khi bị vạch trần, vội vàng nói: “Sở sư huynh...”

Đối phương xua tay chặn lại, sắc mặt lạnh xuống: “Không phải ta không để ý tình cảm sư huynh đệ. Tu vi cá nhân và tiền đồ của toàn bộ Thiên Kiếm tông so sánh với nhau rốt cuộc bên nào quan trọng hơn, hi vọng ngươi nên hiểu rõ!”

“Hai ngày sau ta lại đến. Ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Dứt lời, Sở sư huynh xoay người rời đi.

Vô số các sư huynh đệ khác xung quanh chỉ trỏ, vẻ mặt hoảng hốt của Lý Phàm lập tức biến mất, tự mình về trong phòng mình.

Kiểm tra tình huống trong cơ thể mình một phen, trong lòng hiểu rõ.

“Quả nhiên người nhập vào người lần này cũng không phải nhân vật đơn giản.”

Chỉ thấy trong đan điền của “Cơ Triệu Huyễn” sương xám mông lung, “kim đan” như một viên tinh cầu trạng thái khí đang không ngừng tràn ra khí thể màu xám.

Ăn mòn, cắn nuốt nguyên thạch kiếm thai rời rạc bên cạnh.

Cùng lúc lúc đó, một luồng chân giải Kiếm Đạo cực kỳ tinh diệu hiện lên trong đầu Lý Phàm.

So với cảm ngộ tự mình đụng vào kiếm gỗ tới còn thuần túy, cường đại hơn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cơ Triệu Huyễn lại nhiều lần trì hoãn nộp lên kiếm thai.

Mỗi lần thu hoạch một khối kiếm thai, hắn đều phải tự mình mình hấp thu trước một lần. Sau khi chuyển hóa nó thành sở học của bản thân mới nộp lên cho Thiên Kiếm tông.

Thực ra thiên phú Kiếm Đạo của thân thể này tuyệt đối là thuộc loại thiên kiêu nhất lưu.

Nhưng cho dù là vậy, tiến độ phân tích chân ý trong kiếm thai cũng cực kỳ chậm chạp.

Mỗi lần đều phải tiêu tốn không ít thời gian, bởi vậy trong mắt người ngoài, tốc độ ngưng luyện kiếm thai của hắn chậm hơn rất nhiều.

Dù là vị Sở sư huynh kia cũng chỉ nhìn ra hắn có thể giành được chỗ tốt từ trong kiếm thai, nâng cao tu vi.

Nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới việc Cơ Triệu Huyễn lại có thể trực tiếp biến hoá chân ý trong kiếm thai cho bản thân sử dụng.

“Đại kế Thiên Kiếm tông liệt giới gì đó, thân thể này mới không quan tâm.”

“Bởi vì bản thân hắn là một tên phản bội.”

Lý Phàm vừa hấp thụ kiếm thai vừa hồi tưởng ký ức bỗng nhiên thêm ra trong đầu lần này.

Trong buổi tối nào đó, dưới tình huống không người phát giác.

Cơ Triệu Huyễn lấy bí thuật truyền ra bên ngoài tất cả những chuyện xảy ra ở Thiên Kiếm tông gần đây.

Cụ thể truyền cho người nào, trong đầu không có đáp án.

Thậm chí bản thân Cơ Triệu Huyễn cũng không biết nguyên nhân vì sao hắn lại làm thế.

Chỉ là vào một ngày nào đó thì bỗng dưng như bị người khác khống chế, tự chủ làm ra hành động như vậy.

Hơn nữa bản thân hắn còn không cảm thấy chỗ nào có khác thường.

“Ngay cả chính mình đều có thể giấu được, đúng là có thể coi như một loại thủ đoạn gián điệp thượng thừa.”

Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.

“Chuyện Thiên Kiếm tông rèn kiếm sợ rằng rất nhanh sẽ phải người người đều biết.”

“Kế tiếp có lẽ sẽ không thái bình lắm.”

Trong đầu lóe qua cảnh tượng lúc núi Nam Minh Thánh Thú liệt giới xé rách Huyền Hoàng giới, Lý Phàm nghĩ như vậy.

Vẫn Tiên cảnh, Thiên Kiếm tông.

Ba ngày sau.

Lý Phàm ngồi xếp bằng trong mật thất, nhắm mắt tĩnh tu.

Bên cạnh hắn bao quanh, lượn vòng mấy chục luồng kiếm khí.

Ngưng tụ như thật giống như có thể tiêu kim đoạn thiết, thậm chí phát ra quang trạch kim loại loáng tháng. Nhìn kỹ thân kiếm, trong thoáng chốc còn có thể nhìn thấy vô số kiếm ảnh mơ hồ biến ảo.

Trước mắt Lý Phàm, một phần tinh túy trong đó hoàn toàn bị hấp thu, ‘kiếm thai’ nắm giữ trôi nổi giữa không trung.

“Môn ‘Hô Khí Thành Kiếm Thuật’ này quả nhiên có chút môn đạo.” Lý Phàm mở miệng, mấy chục luồng kiếm khí sắc bén vô cùng gào thét bị hắn nuốt vào, một lần nữa trở lại trong bụng uẩn dưỡng.

Mà trong đan điền, vây quanh kim đan như tinh cầu trạng thái khí bất ngờ đã có phía hơn vạn luồng kiếm quang. Tạo thành một vòng quang hoàn rực rỡ nhiều vẻ, đẹp không sao tả xiết, nhìn qua làm người ta say mê.

Chỉ có Lý Phàm biết vòng “Kiếm Quang Chi Hoàn” này rốt cuộc ẩn chứa một loại lực lượng đáng sợ thế nào. Nếu một miệng thở ra hết hơn vạn luồng kiếm khí, sợ là cường giả Nguyên Anh thời đại này cũng phải nháy mắt bỏ mạng.

Bình Luận (0)
Comment