Khi đám người mới gặp, nó vẫn chỉ ở nội bộ vòng xoáy tầng mây.
Chỉ trong chớp mắt, nó liền quét ngang qua tất cả tu sĩ ở đây.
Không kịp biểu lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, các tu sĩ bị lam quang quét qua giống như những ảo ảnh, chậm rãi biến mất tại chỗ.
Lam quang tiếp tục hướng ra ngoài.
Nếu có thể nhìn xuống từ trên không trung mười ngàn mét, liền có thể nhìn thấy, vòng sáng màu lam này lan rộng từ trung tâm vùng biển ra đến toàn bộ biển Tùng Vân trong khoảng thời gian rất ngắn.
Nó không dừng lại cho đến khi đến cuối vùng biển.
Sau đó…
Đột nhiên co lại.
Dùng tốc độ gấp mấy lần so với lúc khuếch tán, nó sụp đổ một lần nữa và trở về điểm ban đầu.
Lam quang chỉ một thoáng trở nên vô cùng óng ánh.
Lôi bạo bên trong vòng xoáy tầng mây ngừng lại.
Những đám mây tích dày hàng ngàn mét, kéo dài hàng chục ngàn dặm, dường như đang bị một bàn tay khổng lồ vô hình siết chặt và nhào nặn.
Cùng lúc đó, phía dưới biển Tùng Vân.
Vô số điểm sáng màu xanh lam, từ khắp nơi trên mặt biển phân ra, trôi nổi và hội tụ lại.
Nhanh chóng hướng đến phía những tầng mây ở trên.
Dần dần, những tầng mây tích dày tạo thành một loạt các tòa kiến trúc liên miên, lặng lẽ chuyển động liên tục.
Sau đó, những điểm sáng màu xanh lơ lửng bên dưới, chứa hơi nước dày đặc, dính chặt vào nhau.
Những tầng mây dần dần chuyển sang màu xanh thẳm và trong suốt.
Dị động kéo dài đến một khắc đồng hồ.
Cuối cùng, một tòa Vân Thủy hội tụ.
Ở giữa hư thực, một Thiên Cung khổng lồ toàn thân màu lam trong suốt, xuất hiện phía trên biển Tùng Vân.
Vân Thủy Thiên Cung đã xuất hiện trên thế giới này sau khi bị phong ấn mấy ngàn năm qua.
…
“Chiến sự phía trước căng thẳng, các đại môn phái đều tổn thất nặng nề. Vân Thủy Thiên Cung chúng ta với tư cách là lãnh tụ các phái ở biển Tùng Vân thì càng phải như vậy.”
“Cũng không biết có bao nhiêu sư huynh đệ chết trên chiến trường.”
“Trước khi đi, Chưởng môn sư bá đã mệnh lệnh cho ta ra ngoài thu đò, không cũng không thể cô phụ sự phó thác của hắn.”
“Cũng may, chuyến này thu hoạch không ít.”
Lý Phàm dần dần khôi phục ý thức.
Ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy cả trăm tu sĩ nằm ngổn ngang trong một quảng trường.
Tuy nhiên, tất cả y phục của các tu sĩ đều chuyển sang màu xanh trắng đan xen, phía trên có thể lờ mờ nhìn thấy được hai chữ “Vân Thủy”.
Trong đám đông, một thân hình nam tử áo trắng, thân hình thẳng tắp, tinh mi kiếm mục, đang đứng đó lẩm bẩm điều gì đó một mình.
Nam tử áo trắng nhìn qua có chút soái khí, nhưng trong thần sắc cũng có thể nhìn ra mấy phần bất cần đời.
Lý Phàm nhìn cảnh tượng nơi đây, liên tưởng tới kiến thức ở kiếp trước, biết chắc lần này đã thành công tiến vào nội bộ Vân Thủy Thiên Cung.
Trước mắt không thể hành động vội vàng hấp tấp, cần phải đợi “kịch bản” mở ra.
Thế là hắn giấu khí tức, án binh bất động.
Thời gian dần qua, đám tu sĩ trên quảng trường cũng từ từ tỉnh lại.
Sau khi nhìn rõ tình cảnh trước mắt, mấy người trong đó trở nên có chút kích động.
“Chuyện gì xảy ra vậy, nơi này là nơi nào? Ta nhớ là chúng ta đang ở bên cạnh vòng xoáy tầng mây kia mà?”
“Còn nữa, bộ y phục trên người này là sao đây?”
Bọn họ nhìn thấy phía trước chỉ có tên nam tử áo trắng kia, không tương thích với hình tượng của đám tu sĩ.
Lúc này, có người lên tiếng hỏi thăm: “Này! Nam nhân mặc áo trắng kia, là ngươi đem chúng ta tới nơi này à? Ngươi là ai? Có mục đích gì hả?”
Lúc này, nam tử áo trắng mới bừng tỉnh sau khi lẩm bẩm một mình.
Nhìn đám tu sĩ trước mặt, hắn lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ai da, cuối cùng các ngươi cũng tỉnh rồi. Tiếp theo, hãy giữ im lặng. Ta muốn dặn dò các ngươi một số điều cần chú ý…”
Hắn còn chưa nói hết thì đã bị một tu sĩ cắt ngang một cách thiếu kiên nhẫn.
“Bớt lải nhải đi, mau nói, nơi này là nơi nào!”
Khóe miệng nam tử áo trắng hiện lên một nụ cười, hắn lắc đầu: “Xem ra người mới đến lần này đều không biết nghe lời gì cả.”
Cũng không thấy hắn cử động gì, chỉ ném lại một cái liếc mắt.
Một đạo lam quang hiện lên, đầu của người lên tiếng vừa rồi, liền rớt xuống đất.
Quảng trường vốn dĩ có chút ồn ào, chỉ trong một thoáng liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đám tu sĩ ở đây lộ vẻ mặt hoảng sợ, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Nam tử áo trắng hài lòng nhìn đám người yên tĩnh này, sau đó bình thản nói tiếp: “Ta tên Tần Đường, chính là thủ tịch Truyền Pháp các của Vân Thủy Thiên Cung. Các ngươi có thể gọi ta là Tần sư huynh.”
“Các ngươi đều là đệ tử ngoại môn mà ta thu được trong lần ra ngoài này. Mấy tháng tiếp theo, các ngươi chỉ cần có thể thông qua mấy tầng khảo nghiệm của ta, thì có thể chính thức gia nhập Vân Thủy Thiên Cung ta.”
“Đương nhiên, có mấy điều sau đây mà các ngươi nhất định phải nhớ kỹ.”
“Điều đầu tiên chính là phải duy trì đủ sự tôn trọng đối với Tần sư huynh là ta. Ta nói cái gì, các ngươi phải làm cái đó. Cảnh tượng nếu các ngươi làm trái lời ta thì các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó.”
“Điều thứ hai…”
…
Tần Đường cứ thao thao bất tuyệt.
Đám tu sĩ phía dưới, mặt ngoài rất yên tĩnh nhưng thực tế sớm đã dùng thần niệm bắt đầu trao đổi với nhau.
“Có đạo hữu biết đây là tình huống gì không?”
“Thật là quỷ dị! Vân Thủy Thiên Cung này hẳn là một di tích tông môn được bao phủ trong điều kỳ lạ.”
“Tần Đường kia rốt cuộc là chân nhân hay là gì vậy?”
“Khẳng định đó không phải là người sống đâu! Ngươi không thấy trên người hắn không có một chút khí tức nào cả sao?”
“Mọi người không nên kinh hoảng. Quỷ dị tự có quy tắc của nó. Chỉ cần làm theo những gì Tần Đường nói, chắc là tạm thời không có nguy hiểm gì đâu.”
…
Lý Phàm lặng lẽ quan sát Tư Không Nghi và Bách Lý Trần một chút.
Sắc mặt hai người này vẫn như thường lệ, như thể họ đã biết trước mình sẽ gặp phải điều quỷ dị.
Hoặc là nói, cho dù có quỷ dị thì hai người này cũng đã tính trước kỹ càng rồi?
Lý Phàm lại nhìn sang Tần Đường áo trắng.