Căn cứ kinh nghiệm của đám người thăm dò Vân Thủy Thiên Cung ở kiếp trước, Tần Đường này chính là cửa ải thứ nhất để nhập môn Vân Thủy Thiên Cung.
Hắn không phải là một người sống mà là một sự tồn tại cùng loại với quỷ dị.
Những lời hắn nói cũng chính là quy tắc quỷ dị.
Nếu muốn sống thì cần phải tuân thủ theo hắn.
Mà chỉ có thông qua khảo nghiệm của hắn thì mới có thể lấy được tư cách thăm dò các nơi khác nhau trong Vân Thủy Thiên Cung.
…
Cuối cùng, Tần Đường cũng đã nói xong.
Hắn phủi tay: “Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ta đưa các ngươi đi nghỉ ngơi trước. Sáng sớm ngày mai, chúng ta chính thức bắt đầu khảo nghiệm.”
“Đi theo ta nào.”
Nói xong, hắn ta quay người đi ra phía ngoài quảng trường.
Hầu hết các tu sĩ, bao gồm cả Tư Không Nghị và Bách Lý Trần đều ngoan ngoãn đi theo phía sau Tần Đường áo trắng.
Lý Phàm cũng theo sát phía sau.
Chỉ có vài người liếc mắt nhìn nhau, không đi theo đám đông.
Thay vào đó, bọn họ lao vùn vụt về phương hướng ngược lại, có ý đồ rời khỏi nơi này.
Dường như Tần Đường không chú ý đến những động tác nhỏ của những người này, hắn một chút phản ứng cũng không có.
Những người này đang muốn trốn thoát, tốc độ phi hành của bọn họ càng lúc càng nhanh.
Bọn họ hoàn toàn không chú ý tới, càng ngày càng rời xa Tần Đường thì trên người bọn họ càng ngày càng có nhiều lam quang tuôn ra.
Cuối cùng, sau khi bọn họ bay được một khoảng cách nhất định.
Tất cả những người này đều biến thành từng cái xác khô, nặng nề, ngã xuống mặt đất.
Các tu sĩ đi theo sau lưng Tần Đường đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng phía xa.
“Thật là một đám ngớ ngẩn, đã nói là gặp phải quỷ dị mà còn mưu toan chạy trốn. Thật sự không biết chữ “chết” viết như thế nào mà.”
“Trong số đó có một người ta biết, chính là tu sĩ Trúc Cơ Tôn Khai Vinh. Đạo pháp của người này có chút không tầm thường, không ngờ rằng cứ lặng lẽ chết như vậy.”
“Kỳ quái, bọn họ chết sao không thấy thiên địa dị tượng chứ?”
“Đây có phải lần đầu tiên đạo hữu nghe nói đến quỷ dị không? Quỷ dị bao phủ, tự thành quy tắc. Phần lớn lẽ thường trước đây đều mất đi hiệu lực. Cho nên càng phải thận trọng đối đãi.”
“Đạ tạ đạo hữu chỉ điểm.”
…
Bọn họ vừa đi, vừa dùng thần thức giao lưu, thần sắc mỗi người khác nhau.
Không lâu sau, Tần Đường dẫn mọi người tới một tòa kiến trúc cao lớn.
Có một thông đạo thẳng tắp ở trung tâm.
Hai bên thông đạo phân bổ từng gian phòng nhỏ.
Bên trong mỗi gian phòng đều không có trang trí cái gì khác.
Chỉ đặt năm tấm giường gỗ đơn giản mà thôi.
“Được rồi! Đêm nay mọi người hãy nghỉ ngơi ở đây! Sáng sớm mai tập trung tại quảng trường!” Tần Đường quay đầu lại, nói với mọi người.
Nói xong, hắn liền lắc đầu và đi qua ngoài.
“Đúng rồi, nhớ phải đi ngủ sớm một chút đó!”
Sau khi thân hình biến mất, giọng nói Tần Đường lại loáng thoáng truyền đến.
Thấy nhân vật quỷ dị kia biến mất, đám tu sĩ ở đây rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hầu hết bọn họ đều quen biết lẫn nhau nên cùng tìm một gian phòng để ở chung.
Tất nhiên, Tư Không Nghi và Bách Lý Trần ở chung một chỗ.
Lý Phàm không có sự lựa chọn nào, đành phải chọn một gian phòng khác tương đối gần mình hơn.
Trong gian phòng đã có hai người rồi.
Hai người này đã quen biết nhau, bọn họ đang dùng thần thức trao đổi gì đó.
Lý Phàm cũng không chào hỏi bọn họ.
Hắn trực tiếp nằm trên giường, vận chuyển Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, tạp niệm trong lòng đều tiêu tan hết.
Không bao lâu, hắn ngủ thật say.
Hai người còn lại đang nói chuyện, khi thấy vậy thì sững sờ một lúc.
Tiếp đó, bọn họ như nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, dường như nhất thời hoảng sợ.
Thế là hai người không còn nói chuyện nữa mà cưỡng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể phát giác được chuyện sắp xảy ra.
Vẫn còn rất nhiều người đang cùng bạn bè trao đổi những gì họ đã chứng kiến vào ngày hôm nay, cùng với những kỳ trân dị bảo có khả năng tồn tại trong di tích Vân Thủy Thiên Cung hoàn toàn mới này.
Thần tình bọn họ kích động, khó mà chìm vào giấc ngủ được.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Đột nhiên, toàn bộ ánh sáng bên trong tòa kiến trúc cao lớn này đều biến mất.
Bên trong vùng tăm tối, giọng nói Tần Đường mơ hồ vang lên.
“Ai da, người mới đến lần này không nghe lời gì hết.”
“Ta đã nói rồi, phải đi ngủ sớm mà.”
“Sao đến bây giờ, vẫn còn nhiều người chưa chịu nghỉ ngơi thế này?”
“Nếu làm chậm trễ cuộc khảo nghiệm sáng mai thì không tốt lắm đâu.”
“Nếu đã ngủ không được, vậy để ta giúp các ngươi.”
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Những âm thanh khiến người khác rùng mình không ngừng vang lên.
Không biết đã có bao nhiêu tu sĩ đã mất mạng mà còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm.
Lúc này, mọi người có mặt ở đây mới ý thức được lời Tần Đường vừa nói “nhớ phải đi ngủ sớm một chút đó” không phải là lời nói đùa.
Nhưng đã quá muộn.
Khí tức của tu sĩ không ngừng biến mất trong cảm ứng.
Có người muốn hô to lên và đánh thức những kẻ đã ngủ say.
Nhưng ngay khi âm thanh vừa phát ra thì nó đột ngột dừng lại.
Sự giết chóc và cái chết làn tràn trong bóng đêm.
Trong bầu không khí kinh khủng này, một số tu sĩ còn chưa ngủ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Khí tức trên người bọn họ cuồn cuộn, đang muốn dùng toàn lực thi triển, chiến đấu sinh tử cùng Tần Đường áo trắng.
Tần Đường lạnh lùng hừ, như thể bị kẻ khác chọc giận.
Lam quang vừa sáng lên lại dập tắt.
Thế là những tu sĩ muốn phản kháng này đã im lặng bỏ mạng mà không gây ra một gợn sóng nào.
Sau khi giết chết những người này, tâm tình Tần Đường dường như tốt hơn một chút.
“Haizz, công việc này thật là mệt mỏi. Nếu không phải chưởng môn sư bá, sư huynh, sư tỷ bọn họ đều không ở đây thì cũng không cần ta phải xuất mã.”
“Chán quá, thật là chẳng vui gì hết. Chẳng bằng đi uống rượu!”