Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 111 - Chương 111. Nhớ Phải Đi Ngủ Sớm

Chương 111. Nhớ phải đi ngủ sớm Chương 111. Nhớ phải đi ngủ sớm

Lời nói của Tần Đường trước sau không nhất quán, hành sự cũng tùy tâm sở dục.

Giọng nói dần xa, các tu sĩ sống sót trong tòa kiến trúc đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ai có thể đảm bảo khi nào Tần Đường sẽ trở lại.

Cho nên, bọn họ đều muốn tranh thủ thời gian để đi ngủ.

Nhưng…

Cái thứ gọi là giấc ngủ này, chỉ những người thường xuyên mất ngủ thì khẳng định sẽ có hiểu biết sâu sắc về nó.

Nếu như không có gánh nặng trong lòng thì chỉ cần nói đi ngủ thì sẽ ngủ mất tiêu.

Ngược lại, nếu trong lòng cứ nghĩ đến chuyện này, cưỡng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Thì tám chín phần họ sẽ giật mình bừng tỉnh vào lúc bản thân sắp chìm vào giấc ngủ.

Lại thêm những tu sĩ này, có nhiều người đã hình thành thói quen bế quan tu luyện thay thế giấc ngủ.

Nghiễm nhiên, họ đã đánh mất năng lực ngủ.

Thế là, dù biết rằng mình sẽ chết nếu không ngủ nhưng nhiều tu sĩ vẫn không ngủ được.

Dù biết Tần Đường đòi mạng kia có thể trở lại bất cứ lúc nào thì những người này cũng không có cách nào khác.

Trong lòng họ thầm hận vì đã không học được một hai loại pháp thuật thôi miên, đành phải lựa chọn tự đánh ngất chính mình, ý đồ có thể lừa đối qua ải.

Đáng tiếc, trong mắt Tần Đường, hiển nhiên ngủ và hôn mê là hai loại khái niệm khác nhau.

Thế là, sau nửa đêm, Tần Đường lại đến.

Lại là một trận gió tanh mưa máu.

Sáng sớm hôm sau, khi Lý Phàm tỉnh giấc.

Những gì hắn nhìn thấy là thi thể nằm đầy trên sàn của tòa kiến trúc.

Đúng như dự đoán của Lý Phàm, Tiêu Tu Viễn đã không thể vượt qua được cửa ải này.

Đầu và thân tách rời, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Lý Phàm đương nhiên không có lòng thương hại đối với những người đó.

Không chậm trễ, Lý Phàm đi thẳng đến quảng trường ngày hôm qua.

Với giáo huấn ngày hôm qua, các tu sĩ đều không đi đâu tán loạn mà ngoan ngoãn tập trung tại quảng trường.

Đám người thưa thớt, tu sĩ sống sót chỉ bằng hai phần ba so với ngày hôm qua.

Thí luyện còn chưa chính thức bắt đầu mà đã có nhiều thương vong như thế.

Những người còn sống đang rất bi quan về cuộc chạm mặt kế tiếp, sắc mặt họ trông thật u ám.

Lý Phàm biết đây mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Cuối cùng, chưa đến một phần mười trong số nhóm tu sĩ đầu tiên vào Vân Thủy Thiên Cung có thể sống sót ra ngoài.

Trong đám đông, Lý Phàm nhìn thấy Tư Không Nghi và Bách Lý Trần.

Ánh mắt hắn chỉ khẽ lướt qua, không dừng lại lâu.

Yên lặng chờ đợi Tần Đường tới.

Không lâu sau, Tần Đường xuất hiện trước mặt mọi người.

Hắn đang cầm hồ lô rượu trên tay, vừa bước đi vừa rót rượu vào trong miệng.

“Rượu ngon! Rượu ngon!”

Tần Đường thống khoái mà hét to lên trước khi nhìn những tu sĩ may mắn còn sống sót trên quảng trường.

“Tốt, xem ra tất cả mọi người đã đến đông đủ.”

“Vậy thì chúng ta sẽ chính thức bắt đầu cuộc khảo nghiệm đầu tiên.”

Đôi mắt hắn hơi nheo lại, giống như nhớ ra điều gì đó.

“Sư phụ từng nói, tầm tiên vấn đạo, có ba điều quan trọng nhất.”

“Thiên tư, tâm tính, khí vận.”

“Sư phụ cho rằng, trong ba điều này thiên tư là quan trọng nhất.”

“Ta lại không nghĩ như vậy.”

“Ta cho rằng, trong ba điều đó, tâm tính mới là điều quan trọng nhất.”

“Cho nên, ba cuộc khảo nghiệm mà ta an bài đều có liên quan đến tâm tính.”

Tần Đường chậm rãi nói, đồng thời dẫn mọi người vào trong một tòa lầu các.

Lầu các có ba tầng.

Tầng một nơi mọi người đang ở, trưng bày hơn trăm giá sách.

Mỗi một giá sách đều chứa đầy thư tịch.

Đám người chăm chú nhìn qua đó.

‘Phi Vân Huyễn Thư’, ‘Phi Lôi Độn’, ‘Thanh Mộc Hồi Xuân Công’,...

Mỗi một bản thư tịch đều là một công pháp.

Hơi thở của mọi người đột nhiên trở nên gấp gáp.

Một ý niệm đồng thời xuất hiện trong đầu tất cả tu sĩ.

Lần này được món hời rồi.

Chỉ nhìn mỗi tầng đầu tiên này thì đã có hơn một vạn công pháp rồi.

Tùy tiện mang ra ngoài một chút, cũng đủ để bù đắp được vài chục năm bình thường vất vả.

Một làn sóng tham lam nổi lên trong lòng các tu sĩ.

Tuy, những tu sĩ này trông vô cùng thèm thuồng công pháp trên giá sách. Nhưng bọn họ đã chứng kiến uy thế của Tần Đường trước đó nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà Tần Đường dường như không có phát giác sự dị thường của các tu sĩ giữa quảng trường.

Hắn nhìn từng dãy giá sách, trong ánh mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ, chậm rãi nói: “Tâm chi đạo, tại vu chuyên, tại vu dũng, tại vu hằng.”

“Ải thứ nhất này, chính là khảo nghiệm trình độ chuyên tâm của các ngươi.”

“Nơi này có ba vạn sáu ngàn năm trăm bốn mươi mốt bản công pháp, khoảng thời gian tiếp theo các ngươi sẽ ở lại đây, tiến hành sao chép các công pháp này. Hạn định là ba tháng.”

“Sau ba tháng, ta sẽ tổng hợp, đồng thời tiến hành khảo hạch số lượng và chất lượng công pháp mà các ngươi đã sao chép.”

Các tu sĩ có mặt đều vui mừng như điên sau khi nghe những gì Tần Đường nói.

Nhiều công pháp như vậy, thế mà lại cho phép bọn họ sao chép ư?

Chỉ cần có thể ghi lại mấy công pháp, cho dù sau này không đạt được gì thì lần mạo hiểm này cũng rất là đáng giá.

Tần Đường không hề để ý đến phản ứng của các tu sĩ ở đây.

Hắn tiện tay chỉ về một phía trong lầu các, có trăm bộ bàn ghế mọc lên.

Trên bàn có đặt bút, mực, giấy, nghiên.

“Vậy thôi, các ngươi bắt đầu đi. Hy vọng mọi người không làm ta thất vọng.” Không biết từ chỗ nào Tần Đường lấy ra một hồ lô rượu, ùng ục uống một ngụm.

Sau đó hắn liền dựa vào tường, không nhúc nhích, như thể đang ngủ thiếp đi.

Những tu sĩ nghe thấy lời của Tần Đường xong thì không kìm nén được nữa.

Bọn họ chạy vội đến trước giá sách, lấy công pháp ra xem rõ ngọn ngành.

Một lúc sau, trong lầu các vang lên tiếng ồn ào.

“Cái này? Làm sao có thể được?”

“‘Kim Viên Liệt Hỏa Công’, công pháp thuộc tính hỏa. Vậy mà lại có thể tu luyện thẳng lên Nguyên Anh kỳ sao?”

“Bản này, bản này, còn có bản này, đều là công pháp Nguyên Anh?”

“Ha ha, hời rồi, lần này lời to quá!”

Bình Luận (0)
Comment