Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112. Thí Luyện Chuyên Tâm

Chương 112. Thí luyện chuyên tâm Chương 112. Thí luyện chuyên tâm

Nhìn đám tu sĩ giống như phát điên này, Lý Phàm không khỏi cười lạnh trong lòng.

Hắn tùy ý lấy một bản công pháp, rồi chọn một bộ bàn ghế, ngồi xuống và bắt đầu sao chép.

Hắn không hề đọc sâu vào nội dung công pháp mà chỉ kiên nhẫn chép lại từng câu từng chữ.

Bởi vì hắn biết, những công pháp này đều là hư ảo!

Ở kiếp trước, những tu sĩ đã thăm dò vô số lần và đưa ra kết luận về các công pháp xuất hiện trong cửa ải này.

Trong lúc thí luyện, bất luận là khai thác ra phương pháp gì cũng phải ghi chép lại các công pháp.

Chỉ cần vừa ra khỏi Vân Thủy Thiên Cung, tất cả ghi chép đều sẽ biến mất.

Như thể, xưa nay nó chưa từng tồn tại.

Vạn quyển công pháp khiến người động tâm này, trên cơ bản chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là công cụ để mê hoặc tâm trí người.

Tuy các tu sĩ ở đây đều có thể mơ hồ đoán được chân tướng.

Nhưng…

Nguyên Anh chân công ở ngay trước mắt, có bao nhiêu kẻ có thể cưỡng lại được sự cám dỗ mà không đọc cho kỹ chứ?

Thậm chí, còn có một hai người trực tiếp đắm chìm trong những huyền bí ảo diệu của công pháp này mà vẫn chậm chạp không có sao chép.

Ngay cả khi được người khác nhắc nhở và lấy lại sự tỉnh táo.

Bọn họ sao chép mà cũng vẫn là viết rồi ngừng, ngừng rồi viết, cuối cùng nhịn không được mà đọc chứ không sao chép nữa.

Thật sự có quá ít người như Lý Phàm, bút tẩu long xà, chỉ chuyên tâm sao chép mà không quan tâm!

Giấy và mực dùng mãi không hết, Lý Phàm rất nhanh đã sao chép xong bản công pháp trên tay mình.

Đem nó đặt lại giá sách và chọn một bản khác.

Điệu bộ không hề lưu luyến của Lý Phàm đã thu hút sự chú ý của một số người.

Sau khi suy nghĩ thật kỹ, bọn họ cũng từ bỏ ý định cố gắng ghi nhớ các bản công pháp trước đây.

Chỉ chuyên tâm vào sao chép.

Mà những kẻ còn đang say mê trong công pháp như cũ, bọn họ cũng từ bỏ ý tốt đi nhắc nhở.

Thời gian cứ vậy trôi qua, ngày này qua ngày khác.

Suy cho cùng, sao chép liên tục là một việc rất nhàm chán và vất vả.

Với những giáo huấn trước đó, không ai dám dùng phép lực để mưu lợi nữa.

Chẳng bao lâu sau, có kẻ không thể kiên trì được nữa.

Nhịn không được mà dừng tay lại và nghỉ ngơi.

Có người nhắm mắt một lúc để hồi phục, rồi lập tức bắt đầu sao chép.

Có một số người đã nghỉ ngơi đầy đủ và kỹ lưỡng trước khi tập hợp lại.

Mà Lý Phàm thì chưa từng nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.

Vẫn còn có hai ba người không biết mệt mỏi như Lý Phàm.

Bản thân bọn họ có sức chịu đựng và tinh thần đặc biệt tốt, có lẽ là bởi vì tu hành công pháp.

Cho dù bọn họ không ngủ nghỉ trong thời gian dài, thì cũng không có gì khác thường.

Lý Phàm chỉ là cố chống đỡ thuần túy mà thôi.

Bởi vì hắn biết, việc đánh giá của Tần Đường ở cửa ải này, không chỉ liên quan đến số lượng sao chép công pháp và số lỗi xuất hiện trong đó.

Ngoài ra còn có một căn cứ quan trọng để bình phán, chính là thời gian kéo dài bao lâu kể từ lúc bạn cầm bút lên cho đến khi đặt bút xuống mới thôi.

Như Tần Đường đã nói trước đó, khảo nghiệm cửa ải này chính là chuyên tâm.

Nếu đã bắt đầu sao chép công pháp, bất luận vì nguyên nhân gì mà dừng lại thì xem như “Chuyên” bị gián đoán rồi.

Lý Phàm không bị phân tâm, đắm chìm trong việc sao chép các bản công pháp.

Mọi mệt mỏi về thể chất và tinh thần đều bị trái tim mạnh mẽ đè nèn.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

“Ai ya, thật là ngủ ngon quá đi!” Giọng nói của Tần Đường đột nhiên vang lên bên tai.

Hắn duỗi lưng, giấy bút trước mặt Lý Phàm đột nhiên biết mất.

“Thời gian đã hết, để ta xem biểu hiện của các ngươi như thế nào.”

“Chậc chậc chậc, thật đúng là càng ngày càng tệ mà.” Hắn hơi nheo mắt lại, như đang tìm kiếm thứ gì đó, Tần Đường liên tục lắc đầu.

“Ý, đợi chút…”

“Thú vị đấy.”

Như thể phát hiện ra điều gì đó, hắn liếc nhìn Lý Phàm, khóe miệng mỉm cười.

Có điều, Tần Đường không nói gì, hắn vội vàng thu lại ánh mắt.

“Cuộc khảo nghiệm đầu tiên đã kết thúc. Ngày mai mọi người nghỉ ngơi một ngày. Ngày mốt bắt đầu cuộc khảo nghiệm thứ hai.”

Hắn phất tay, Lý Phàm cảm thấy có gì đó thay đổi trước mắt mình.

Trong chớp mắt, mọi người đã trở lại tòa kiến trúc cao lớn nơi đã ngủ trước đó.

Bóng dáng của Tần Đường không xuất hiện nữa.

Các tu sĩ cuối cùng cũng thư giãn.

Thần sắc bọn họ có vẻ kích động, trao đổi với nhau.

“Lần này thật đúng là đại cơ duyên. Ta vừa sao chép vừa ghi nhớ, tổng cộng nhớ được mười lăm bản công pháp. Phần lớn đều là Kim Đan công pháp, còn có mấy quyển Nguyên Anh công pháp nữa.”

“Ta cũng ghi nhớ được không ít.”

“Nhớ nhiều như vậy thì có ích gì, phải giữ được mạng sống để ra ngoài rồi hẵng hay.”

“Cũng không thể nói như vậy được. Với khả năng của mình, nếu không ngoài dự liệu thì cả đời này ta cũng chỉ có thể dừng bước tại Trúc Cơ. Bây giờ, thế mà lại may mắn dòm ngó được sự ảo diệu của công pháp Kết Anh, dù ngày mai có phải bỏ mạng thì ta cũng không hối tiếc!”

“Những lời đạo hữu nói đã khắc sâu vào lòng ta.”

“Dùng lời tốt khó khuyên nổi quỷ đáng chết, hừ!”

Ngoại trừ cái vã ra, một vài tu sĩ còn có chủ ý về di vật của những người đã chết trước đó.

Đáng tiếc, sau khi xem qua, tất cả bọn họ đều tỏ ra rất vọng.

Lý Phàm thậm chí còn nghe thấy cách đó không xa có tiếng một người cười lạnh lùng: “Đừng nghĩ tới nữa, đêm đó ta đã nhìn thấy, sau khi bọn họ bị Tần Đường giết chết thì tất cả nhẫn trữ vật và loại hình pháp khí trên người đều không còn gì cả, một chút cũng không sót lại.”

Lý Phàm nghe xong thì lắc đầu, hắn đang định quay về nghỉ ngơi thật tốt, lại vô tình nhìn thấy một thi thể, hắn ngẩn người.

Kia đúng là thi thể của Tiêu Tu Viễn.

Bây giờ đã qua ba tháng, lại dần lộ ra những điểm bất thường.

Không giống máu thịt của người thường, lại giống như cây khô, hiện ra màu sắc héo rũ.

Bình Luận (0)
Comment