Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113. Thử Thách Dũng Khí

Chương 113. Thử thách dũng khí Chương 113. Thử thách dũng khí

Lý Phàm dùng chân đá, tiếng vang cũng giống như đá vào khúc gỗ.

Đúng lúc này có tiếng nói vang lên sau lưng Lý Phàm.

“Đây chỉ là một con khôi lỗi thôi, không phải chân thân. Là thủ đoạn quen thuộc của Tiêu Tu Viễn, đạo hữu không cần bất ngờ.”

Lý Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nói chuyện là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Lúc này Lý Phàm chắp tay nói: “Đa tạ đạo hữu đã chỉ điểm. Đạo hữu cũng là người trong Vạn Tiên Minh à?”

Người kia gật đầu: “Không sai, tại hạ là Trần An, đã vào Vạn Tiên Minh hơn ba mươi năm.”

“Tại hạ là Lý Phàm. Nghe đạo hữu nói thì dường như ngươi quen biết với Tiêu Tu Viễn này?”

Trần An cười nói: “Cũng chưa đến mức quen biết nhưng sống trên đảo lâu ngày, cũng nên biết một ít chuyện cần phải biết.”

“Với Tiêu Tu Viễn này, hắn mở một cửa hàng tạp hóa tên là Thiên Lý đường trên đảo, cái gì cũng bán. Nghe nói sau lưng có con đường do Vạn Tiên Minh khơi thông nên cũng bán được nhiều đồ tốt.”

“Ngoại trừ chuyện này, hắn còn thường xuyên buôn bán tin tức. Chỉ là tiểu từ này không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm, luôn dùng khôi lỗi mở đường.”

Lý Phàm nghe vậy thì chậm rãi gật đầu: “Tham tài sợ chết, hóa ra là vậy.”

Trần An cười haha: “Đạo hữu tổng kết rất đúng! Bốn chữ tham tài sợ chết này đúng là rất chuẩn để hình dung Tiêu Tu Viễn này!”

Sau khi cười xong, Trần An lại đột nhiên nói: “Trước đây khi ta đang sao chép công pháp ở thư viện thì gặp người khác cũng đang sao chép, mệt thì nghỉ ngơi, dưỡng sức sau này tiếp tục sao chép. Chỉ có đạo hữu là ba tháng không ngừng nghỉ. Tại hạ rất kính nể!”

“Không biết hành động lần này của đạo hữu có ý nghĩa gì? Với tốc độ sao chép như ánh sáng, sau này bởi vì thể xác và tinh thần đạo hữu mệt mỏi nên đương nhiên không thể sánh với những người bình thường hay nghỉ ngơi đó.”

“Không biết đạo hữu có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?” Trần An khom lưng thỉnh giáo.

Lý Phàm trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: “Ý nghĩa thì không dám nói, chỉ là trực giác mà thôi.”

“Khảo nghiệm thứ nhất mà Tần Đường nói đến chính là chuyên nghiệp.”

“Người chuyên nghiệp, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ cái gì khác. Không biết những thứ bên ngoài làm nhiễu loạn, mới có thể tập trung chuyên chú. Thể xác tinh thần rã rời, phải chăng là ra thứ bên ngoài làm hỗn loạn? Nếu dừng lại vì điều đó thì có phải sẽ không chuyên nghiệp không?”

“Chỉ là ý nghĩ của riêng tư mà thôi, đạo hữu nghe một chút là được.”

Lý Phàm khiêm tốn nói.

Trần An nghe vậy, như có điều suy nghĩ.

Lý Phàm cũng không nói gì thêm mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, quả nhiên Tần Đường kia không xuất hiện nữa.

Mọi người cũng không chạy lung tung, chỉ ở trong nhà chờ đợi.

Sáng ngày thứ ba, Tần Đường vừa uống rượu vừa lảo đảo xuất hiện trước mặt mọi người.

“Rượu ngon, rượu ngon!”

Hắn ợ một cái, híp mắt đánh giá các tu sĩ.

“Hôm nay, bắt đầu khảo nghiệm thứ hai!”

“Lần này ta muốn khảo nghiệm dũng khí của các ngươi!”

“Tiên đạo đằng đẵng, có vô số khốn khổ khó khăn, các ngươi có đủ dũng khí đối mặt với tất cả không?”

Tần Đường cười nói.

Mọi người bây giờ chỉ cảm thấy hoa mắt, qua giây lát đã rời khỏi lầu các mà xuất hiện cạnh bờ biển.

Cảnh giới pháp lực toàn thân đều bị phong tỏa, trở thành không khác gì người phàm.

Nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Đường đâu.

Chỉ có tiếng nói của hắn vọng từ xa đến.

“Ta ở bờ bên kia chờ các ngươi. Dùng dũng khí của các ngươi vượt qua đại dương này đi!”

Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.

Có người to gan đến bên bờ biển, bước chân ra.

Nước biển lập tức ngưng đọng thành băng, đỡ lấy người kia.

Người đó vui mừng, không ngừng đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Những người còn lại thấy có người bắt đầu thì cũng dồn dập không chờ được mà đi vào trong biển.

Lý Phàm nhìn, Bách Lý Trần cũng vậy, cũng tiến vào biến.

Chỉ có Tư Không Nghi vẫn dừng bên bờ biển, chậm chạp không có động tác gì.

Lý Phàm không để ý nữa mà tập trung ý chí, chậm rãi đạp lên mặt biển.

Dưới chân kết thành băng, trong tầm mắt không còn bóng dáng những người kia nữa.

Mặt biển rộng mênh mông, trong chốc lát chỉ còn lẻ loi một mình hắn.

Sắc mặt Lý Phàm bình tĩnh, đi từng bước tiến về phía trước.

Mặt trăng trên đỉnh đầu lên cao, cũng không biết qua bao lâu.

Lý Phàm thấy cảnh sắc vẫn không thay đổi.

Đại dương này dường như không có điểm cuối.

Dù Lý Phàm đã biết đáp án từ trước nhưng trong lòng không khỏi vẫn dâng lên sự bất lực và do dự.

Lúc này, Lý Phàm có thể cảm giác được độ dày mặt băng dưới chân dần giảm bớt đi.

Hít sâu một hơi, Lý Phàm xua tan nỗi sợ trong lòng.

Hắn tiếp tục kiên quyết đi về phía trước.

Băng dưới chân lại dày lên.

Cửa thứ hai này thử thách “dũng khí”.

Không chỉ khảo nghiệm dũng khí với thứ bên ngoài mà còn khảo nghiệm nội tâm dũng cảm của bản thân.

Trên mặt biển rộng mênh mông, hắn đi rất lâu cũng không nhìn thấy bờ bên kia đâu.

Có phải trong lòng ngươi đang lo nghĩ mình đã lạc mất phương hướng hay không?

Có phải ngươi đang lo bờ biển lớn này rốt cuộc có điểm cuối hay không?

Có phải trong lòng ngươi đang sợ hãi, đánh mất dũng khí hay không?

Hoặc là cam chịu không muốn tiến lên nữa?

Lý Phàm bước từng bước, đang tự hỏi bản thân mình.

Cho dù luân hồi mấy trăm năm, hắn cũng chưa từng giống như bây giờ.

Tạm thời quên đi những vật bên ngoài, hắn không ngừng vừa đi vừa tự hỏi.

Mặt biển đóng băng này giống như con đường tiên đạo.

Con đường phía trước mờ mịt, không thấy điểm cuối.

Đi được nửa đường, hắn nhìn xung quanh, càng không thể xác định có phải mình đã lạc đường hay không.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ có cô độc lẻ loi, không có ai đồng hành.

Thời gian trôi qua, giống như vĩnh hằng.

Không ngừng nghỉ.

Cho dù vậy, phải chăng có thể giữ niềm tin kiên định, mãi mãi không đánh mất phương hướng và dũng khí tiến về phía trước?

Dù biết đây là thử thách, rồi cùng sẽ dừng lại nhưng trong lòng Lý Phàm cũng dao động.

Bởi vì hành trình vượt biển này quá lâu.

Một năm, hai năm…

Qua mấy thập niên.

Bình Luận (0)
Comment