Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 114 - Chương 114. Thử Thách Dũng Khí (2)

Chương 114. Thử thách dũng khí (2) Chương 114. Thử thách dũng khí (2)

Tóc Lý Phàm bạc phơ, thân thể khom xuống, hắn vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước đi.

Mãi đến khi cơ thể hắn quá già yếu, không còn đi được nữa.

Lúc này mới suy yếu ngã xuống mặt biển.

Ánh mắt mơ hồ, trước đi ý thức biến mất, Lý Phàm như thấy được phía trước không xa, trên bờ biển, Tần Đường mặc áo trắng đơn độc đứng ở đó.

Giơ bình rượu lên với Lý Phàm, Tần Đường mỉm cười uống một hớp.

Mở mắt ra, Lý Phàm phát hiện mình còn đang ở trong tòa nhà với đám tu sĩ kia.

Chỉ là đã có khoảng thời gian dài trôi qua trong ký ức, rất nhiều người mang vẻ mặt mơ màng.

Qua hồi lâu bọn họ mới hồi phục lại thần thái.

“Dễ dàng vượt qua dòng sông cửu u, vượt qua mặt biển trong lòng mới khó.”

“Cửa thứ hai, thử thách dũng khí này đã kết thúc.”

“Sáng ngày mai chúng ta sẽ tiến hành thử thách cuối cùng.”

Nói xong, Tần Đường cầm theo bình rượu không rời người mà lảo đảo rời khỏi đây.

“Độ khó tâm hải…”

Tu sĩ nghe Tần Đường nói vậy thì sắc mặt hốt hoảng, như có lĩnh ngộ.

Có người thì ngoảnh mặt làm ngơ không hề để ý.

Cứ như vậy, ngày thứ hai trôi qua rất nhanh.

Sáng ngày thứ, Tần Đường xuất hiện trước mắt mọi người theo thường lệ.

Nhưng lần này hắn không uống rượu, không còn say khướt nữa mà trông rất có tinh thần.

“Hôm nay là khảo nghiệm cuối cùng.” Tần Đường nhìn các tu sĩ, trông rất nghiêm túc.

“Trên con đường tu hành, sẽ gặp phải vô số khó khăn hoặc cám dỗ. Các ngươi có thể kiên trì bền bỉ không thay đổi sơ tâm không?”

“Để ta rửa mắt mong đợi.”

Trong tiếng nói của Tần Đường, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

Trong thôn nhỏ hoang dã, Lý Phàm nằm trên nóc nhà, nhìn ráng chiều dần buông, luôn cảm thấy mình đã quên đi thứ gì đó.

Lớn lên trong sơn thôn, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống, mặt trời mọc thì làm việc, khi mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Đã trọn vẹn mười lăm năm liên tục.

Cuộc sống nhẹ nhàng mà hạnh phúc.

Nếu cứ tiếp tục cuộc sống như vậy hình như cũng không có gì không tốt.

Nhưng trong lòng hắn cứ luôn có một loại dao động, cảm thấy mình không thể kết thúc cuộc đời một cách bình thường như vậy.

“Phàm Nhi, Phàm Nhi, ngươi ở đâu? Về ăn cơm thôi!”

Lý Phàm thờ ơ với tiếng gọi của mẫu thân.

Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những đàn chim bay lượn tự do kia, nhìn mặt trăng mặt trời chuyển động tồn tại không dựa theo ý chí của người khác mà suy nghĩ xuất thần.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời.

Dưới vũ trụ mênh mông, hắn cảm thấy bản thân rất nhỏ bé.

Nhìn một đêm như vậy, mãi đến khi bình minh sắp tới, hắn đột nhiên giật mình ngộ ra.

Xoay người nhảy xuống.

Hắn đi vào nhà, lớn tiếng nói với mẫu thân còn đang say ngủ: “Nương, ngươi hủy hôn sự với Nhị Nữu nhà bên cạnh đi.”

“Ta không muốn kết hôn. Ta muốn tu tiên!”

Mẫu thân còn đang buồn ngủ lập tức bị làm tỉnh lại, nhìn con trai mình như kẻ điên, vội vàng rời khỏi giường giữ chặt tay Lý Phàm: “Tu tiên cái gì! Làm gì có tiên! Con tỉnh táo lại đi!”

Lý Phàm hất tay mẫu thân ra, khuôn mặt non nớt vô cùng kiên định: “Ta không biết tiên ở nơi nào nhưng ta nhất định sẽ tìm ra hắn.”

Nói xong, trong tiếng khóc của mẫu thân, hắn thu dọn hành lý bước ra khỏi cửa nhà.

Nửa năm sau, trong lúc Lý Phàm thăm dò trong núi sâu, bất hạnh chết dưới móng hổ.

Trước đạo quan đổ nát, với ánh lửa bập bùng không ngừng và tiếng khóc của mọi người, trong lòng Lý Phàm vô cùng bối rối.

“Đại sư huynh, sư phụ chết rồi, Xuất Vân quan của chúng ta sau này phải làm sao đây?” Bên cạnh có một giọng nói nhút nhát hỏi.

Lý Phàm đang muốn há miệng nói thì lại nghe thấy xung quanh truyền đến giọng nói đầy tức giận.

“Còn làm sao nữa, đương nhiên là chia đồ trong đạo quan cho mọi người, rồi xuống núi đi!”

“Vốn dĩ tưởng rằng lên núi sẽ trở thành thần tiên, mọi người mới trăm cay nghìn đắng lên núi cúng bái. Không ngờ lão đạo sĩ này chẳng khác gì tên lừa đảo!”

“Đúng vậy, thần tiên thật sự mà có thể đột nhiên bị bệnh chết sao?

Mọi người càng nói càng kích động, Lý Phàm cũng không biết nên giải thích thế nào nên đành phải để bọn họ tùy tiện phân chia và tranh giành mọi thứ trong Xuất Vân quan.

Sau một lát, trên núi chỉ còn lại đơn độc lẻ loi một mình Lý Phàm.

Hắn thu tro cốt sư phụ mang đi mai táng, Lý Phàm hồi tưởng lại ánh mắt sư phụ trước khi mất nhìn mình, không cam lòng, tiếc nuối, phiền muộn, mong chờ…

Sư phụ là tên lừa đảo sao?

Xuất Vân Đăng Thiên Thiên mà sư phụ truyền thụ cho hắn cũng là bịa ra à?

Lý Phàm cảm thấy, có lẽ không phải mọi người cho rằng như vậy.

Có lẽ tiên thật sự tồn tại.

Cuối cùng Lý Phàm vẫn không xuống núi.

Hắn đã già nhưng vẫn đợi ở đạo quan, nhìn mây cuốn gió bay, nhật nguyệt thay đổi trong đạo quan.

Cả ngày lĩnh hội Xuất Vân Đăng Thiên Thiên.

Trên năm mươi tuổi nhưng vẫn không tiến thêm bước nào.

Đáng thương mà kết thúc.

Trong hoàng cung.

Lý Phàm nhìn tấm thẻ gỗ trong Kim bàn tràn ngập tên, ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Cầm xuống đi, tối nay trẫm vẫn muốn tu đạo.”

“Hoàng thượng, ngươi đã ba tháng không sủng hạnh phi tần hậu cung rồi…”

“Cái gì?” Trong mắt Lý Phàm lướt qua tia hung ác rồi biến mất.

“... Nô tài tuân chỉ.”

Nhìn thái giám tổng quản sợ hãi lùi ra, Lý Phàm hừ lạnh một tiếng.

“Không làm hoàng đế nữa cũng được.” Trong lòng hắn bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ này.

Vơ vét tài nguyên của cả nước, cung cấp cho hắn tu hành.

Bề ngoài hắn vẫn là một người phàm nhưng thực ra bây giờ hắn đã bước một chân vào đại môn Kim Đan kỳ.

Nhân gian phàm tục này không còn thú vị nữa!

Nghĩ như vậy, ba tháng sau khi Lý Phàm lên triều, ngay trước mặt văn võ bá quan trong triều, phá không bay đi.

Sau hai trăm mười sáu năm, trong lúc Lý Phàm thăm dò một động phủ thượng cổ, bất hạnh bị người khác ám hại.

Thân tử đạo tiêu.

Lăng Vân Phong.

“Sao kiếp vân này đã ngưng tụ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hạ xuống.”

“Uy thế của thiên kiếp này còn mạnh hơn cả lúc chưởng môn phi thăng năm đó sao?”

Bình Luận (0)
Comment