Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115. Thử Thách Vĩnh Hằng Cuối Cùng

Chương 115. Thử thách vĩnh hằng cuối cùng Chương 115. Thử thách vĩnh hằng cuối cùng

“Tất nhiên rồi, nếu luận về mỗi chiến lực, tiểu sư thúc được xưng là người đứng đầu Ly Sơn Kiếm tông ta suốt ngàn năm qua!”

Lý Phàm không ngừng gia tăng uy thế của kiếp vân trên đỉnh đầu, trong lòng tỏa ra hào khí.

Ba trăm năm tu hành, thiên kiếp thì có gì phải sợ?

Một kiếm quang từ Lăng Vân Phong phóng lên trời xanh.

Bổ toang kiếp vân đầy trời ra!

Ánh mặt trời chiếu xuống từ khe hở trong kiếp vân, chiếu rọi đỉnh núi Lăng Vân Phong.

Thiên hoa hỗn loạn rơi xuống, tiên môn bỗng nhiên thông suốt.

Lý Phàm phi thân xông vào tiên môn, không hề do dự.

Sau khi tiến vào Tiên giới, Lý Phàm tức giận phát hiện, tiền bối ngày xưa phi thăng rời núi, vậy mà tất cả đều không biết bị kẻ thù nào đó sát hại.

Hắn vừa tu luyện vừa tìm kiếm hung thủ phía sau.

Trăn trở trăm năm lại không có thu hoạch gì.

Trong một lần tìm kiếm bí mật bí cảnh thượng cổ tu tiên lại bị bạn đồng hành thân thiết đánh lén, chết đi trong sự khó tin tột cùng và không cam lòng.

Tiên vực phía bắc.

Từ hai ngàn năm trước, sau khi Phàm Thiên Đế thống nhất Thanh Thiên Tiên Vực thì bắt đầu cuộc hành trình chinh phạt ngập máu tanh.

Những năm gần đây, có năm vị Tiên Đế, mười sáu vị Tiên Vương dẫn đầu, thành tựu của Phàm Thiên Đế càng tuyệt thế vang danh.

Cuối cùng toàn bộ Tiên giới cũng chỉ còn lại Tiên vực phía bắc còn kéo dài được hơi tàn.

Bây giờ đại quân kéo đến, thề phải hủy diệt Tiên vực phương bắc trong một năm.

Trong đại quân, Tần Đường nhìn Phàm Thiên Đế nhắm mắt dưỡng thần, muốn nói lại thôi.

Lý Phàm mở mắt ra, nhìn tướng quân tâm phúc luôn đi theo mình giết chóc, nở nụ cười hiếm thấy.

“Tần Đường, hình như ngươi có lời muốn hỏi ta?”

“Không giấu gì đế quân, ta đúng là có chuyện không hiểu.”

“Cứ nói đi đừng ngại.”

“Từ khi đế quân chỉ là một người phàm, trải qua không biết bao nhiêu gian khổ mới trở thành Thiên Đế một phương. Quyền thế ngập trời, chúng tiên ở Tiên giới vừa nghe danh đã sợ. Nhưng tại sao từ đầu đến cuối đế quân không có ý định dừng bước lại? Rốt cuộc điều đế quân theo đuổi là gì?”

“Diệt sát Thiên Đế ngu muội, sau khi hoàn toàn thống nhất Tiên giới, sau này đế quân có tính toán gì không?” Tần Đường nhìn Lý Phàm chăm chú, nói ra nghi vấn trong lòng.

“Haha.” Lý Phàm khẽ cười một tiếng.

“Ta cũng chỉ cầu hai chữ trường sinh mà thôi.” Hắn lạnh nhạt nói.

Tần Đường ngây người, dường như không thể tin vào tai mình.

“Trường sinh? Với tu vi bây giờ của đế quân, chẳng lẽ còn không phải là trường sinh sao? Nếu không có gì bất ngờ, đế quân có thể sống mấy trăm vạn năm cũng không khó mà?” Sắc mặt hắn khiếp sợ hỏi, giống như không thể hiểu được.

“Thọ trăm vạn năm cũng có thể gọi là trường sinh rồi sao?” Lý Phàm cười nói, hỏi lại.

“Trong mộ Hoang Thiên, trăm tiên đế thời cổ sớm đã trở thành hài cốt trong mộ phần.”

“Cho dù đó là người khai mở Tiên giới trong truyền thuyết, có uy năng cổ tiên vô thượng thì không phải bây giờ thân thể cũng hóa thành sơn thạch, bị ta trấn áp dưới cung điện mới sao?”

“Lần này ta muốn thống nhất Tiên giới, tập hợp lực lượng chúng tiên thiên hạ, chế tạo ra một đại trận bao trùm toàn bộ Tiên giới. Nhờ vào đó nổ tung cái lồng giam thần tiên tồn tại từ xưa đến nay kia.”

“Ta muốn đạp lên thần tiên tiến lên một bước.” Giọng nói của Lý Phàm lạnh lùng nhưng lại kiên quyết, không cho bất kỳ ai phản bác.

Tần Đường yên lặng.

Bởi vì hắn biết, trên Tiên giới không còn gì nữa.

Cho nên hắn chỉ im lặng cúi đầu.

Mọi thứ đều dựa theo kế hoạch của Lý Phàm mà tiến hành.

Chỉ dùng thời gian một năm, Lý Phàm đã thống nhất toàn bộ Tiên giới.

Sau này, hắn lại dùng thủ đoạn độc ác, trấn áp toàn bộ ý kiến phản bối. Sưu tập toàn bộ tài nguyên Tiên giới, thành công chế tạo ra đại trận phá vỡ ràng buộc Tiên giới kia.

Khi đại trận phát động, toàn bộ Tiên giới đều run rẩy.

Bầu trời hiện ra vô số vết nứt, giống như mọi thứ trên đời đều bị phá vỡ.

Lý Phàm cười lớn, xông vào trong vết nứt.

Nghênh đón hắn chỉ có bóng tối vô tận.

Đến đây, thử thách vĩnh viễn cũng kết thúc.

Bởi vì Tần Đường biết, không còn gì phải khảo nghiệm nữa.

Trong lần khảo nghiệm này xuất hiện một dị số.

Ngay khi hắn xây dựng một thế giới vô tận thì sợ rằng cũng không thể mài mòn quyết tâm tiến lên không lùi của người này.

Nếu sư phụ ở đây thấy kỳ tài như vậy, e rằng cũng vô cùng vui mừng.

Chỉ đáng tiếc…

Trong mắt Tần Đường lóe lên sự buồn bã khó hiểu.

Trong tiếng thở dài, mọi người cũng dần tỉnh táo lại khỏi huyễn mộng.

Nhưng vẫn là quảng trường lúc ban đầu kia.

Có người mơ màng, tỉnh ngộ lại, sắc mặt trắng bệch.

Có người rơi vào ngộ đạo, đạt được một ít.

Tần Đường nhìn biểu hiện khác nhau của các tu sĩ, cười nói: “Cả ba khảo nghiệm đều đã kết thúc.”

“Trong các ngươi có người thể hiện vượt ngoài dự liệu của ta, có người thì không ổn tí nào.”

“Chưởng môn sư bá từng nói với ta, Vân Thủy Thiên Cung ta nhận đồ đệ không nhiều.”

Hắn đánh giá mọi người, sắc mặt dịu dàng: “Nếu như vậy, trong các ngươi giữ lại một nửa đi.”

Tu sĩ vừa nãy còn lộ vẻ vui mừng nhưng nghe Tần Đường nói câu sau thì sắc mặt lập tức thay đổi.

“Ngươi có ý gì?”

Bản thân thể hiện ở ba môn khảo nghiệm như thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Bây giờ nghe thấy Tần Đường nói muốn giết một nửa tu sĩ thì lập tức vừa sợ vừa giận.

Dưới đường cùng, bọn họ bắt đầu công kích về phía Tần Đường.

Tần Đường không nóng giận.

Mà chỉ cười nhạt một tiếng: “Vân Thủy Thiên Cung, thủ tịch Truyền Pháp các, Tần Đường. Mời chư vị chỉ giáo.”

Theo lời Tần Đường nói, xung quanh một nửa tu sĩ đột nhiên xuất hiện một đám bóng dáng màu lam.

Bọn họ giống như bản sao mục tiêu, hình tượng khí tức, thậm chí là thực lực đều giống như bản gốc.

Một khi xuất hiện thì phát động tấn công mục tiêu, không chết không dừng.

“Chưởng môn sư bá là người nghiêm khắc. Sư phụ từng nói với ta, làm việc không thể tuyệt tình. Nếu các ngươi có thể sống sót trong tay kính ảnh của mình thì ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment