Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 116. Thử Thách Vĩnh Hằng Cuối Cùng (2)

Chương 116. Thử thách vĩnh hằng cuối cùng (2) Chương 116. Thử thách vĩnh hằng cuối cùng (2)

Thấy một đám tu sĩ đánh nhau, Tần Đường chậm rãi nói.

Một nửa khác tu sĩ không bị tập kích bao gồm cả Lý Phàm thì lựa chọn đứng xa khỏi chiến trường, tránh bị ảnh hưởng đến.

Lý Phàm lùi ra vị trí an toàn, quan sát thế cục giữa sân.

Kính ảnh màu xanh lam kia ra chiêu vô cùng sắc bén, lại không biết mệt mỏi cũng không bị thương.

Tu sĩ bình thường thực sự không phải đối thủ của hắn. Giao thủ với nhau, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.

Không bao lâu có không ít tu sĩ chết thảm dưới kính ảnh của bản thân.

Theo các tu sĩ chết đi liên tục, những người còn lại khổ sở giãy giụa thấy không kiên trì được bao lâu cũng tức nước vỡ bờ, chửi ầm lên với Tần Đường.

“Ngươi tỉnh lại đi! Thu nhận đồ đệ cái gì, Vân Thủy Thiên Cung đã sớm sụp đổ không biết bao nhiêu năm rồi!”

“Sư phụ sư bá cái chó gì! Đại kiếp hạ xuống, không phải tất cả đều tàn sát lẫn nhau sao!”

“Tàn sát lẫn nhau?” Tần Đường nghe vậy thì lắc đầu.

“Trên dưới Vân Thủy Thiên Cung ta một lòng, tôn kính lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau. Cho dù phải hy sinh vì đồng môn sư huynh sư đệ cũng sẽ không bao giờ do dự.”

“Sao có thể tàn sát lẫn nhau chứ?”

Tần Đường nói, giọng nói dần nhỏ đi.

“Đại kiếp, đại kiếp…”

Hắn cau mày, dường như nhớ ra gì đó.

“Đại kiếp…”

Hắn không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, bầu trời trên quảng trường đột nhiên u ám đi.

Những huyễn ảnh màu lam tập kích các tu sĩ kia cũng xảy ra biến dị.

Bóng tối màu đen không ngừng tuôn ra từ trong huyễn ảnh, trong chốc lát đã nhuộm huyễn ảnh thành màu đen khiến người ta sợ hãi run rẩy.

Màu đen này của kính ảnh càng hung sát hơn huyễn ảnh xanh lam trước đó nhiều, trong giây lát, những tu sĩ kiệt sức chống đỡ kia đã chết đi một nửa.

Chỉ còn lại mấy người cố kéo dài hơi tàn.

Mà Tần Đường còn chưa khôi phục lại tinh thần trong nỗi ngạc nhiên. Miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm như trước.

Mặt đất ở quảng trường bắt đầu rung động kịch liệt, mây đen trên bầu trời không ngừng kéo đến.

Sấm sét vang dội liên tục.

Những người không bị kính ảnh tập kích đứng một bên xem trò vui cũng cảm thấy không ổn.

Nhưng đối mặt với Tần Đường đã nhập ma, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhất thời, mọi người cũng không biết nên làm gì mới đúng.

Đúng lúc này, Lý Phàm chậm rãi đi đến bên cạnh Tần Đường.

Hắn cầm theo bình rượu, vỗ bả vai Tần Đường, đưa ra.

Lý Phàm mỉm cười nói với Tần Đường: “Tần sư huynh, uống rượu đi.”

“Không cần quan tâm, căn bản không có đại kiếp gì.”

Tần Đường quay đầu lại, mũi hít ngửi, nhận lấy bình rượu theo bản năng, uống một hớp.

Sau đó hắn mờ mịt nhìn Lý Phàm: “Không có đại kiếp?”

Lý Phàm vững tin gật đầu, lặp lại lần nữa: “Không sai, căn bản không có đại kiếp nào.”

Ánh mắt Tần Đường dần phát sáng lên, không ngừng thì thào lặp đi lặp lại: “Không có đại kiếp, không có đại kiếp, không có đại kiếp…”

“Ha ha ha, ngươi nói rất đúng! Căn bản không có đại kiếp nào!”

Qua hồi lâu, Tần Đường cười lớn một tiếng, cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Dị tượng trong sân cũng biến mất theo, mây trôi nước chảy trở lại.

Mọi người ở đây thấy vậy thì đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn Lý Phàm.

Trong lòng Lý Phàm lại hơi xao động.

Bởi vì hắn phát hiện ra có hai luồng sát cơ mờ nhạt khóa chặt trên người hắn.

Nhưng hai luồng sát khí này cực kỳ yếu ớt, nhưng Lý Phàm lại cực kỳ nhạy cảm với cái này, tuyệt đối không nhận nhầm.

Mà chủ nhân của hai luồng sát khí này là của Tư Không Nghi và Bách Lý Trần!

Lý Phàm giả vờ như không phát hiện ra, trong bóng tối lại thông qua Sát Cơ Vô Tướng để khóa ngược lại hai người này.

Nhưng hắn lại chậm chạp không làm.

Nhạc đệm ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, tu sĩ và kính ảnh màu lam cũng kết thúc chém giết.

Cuối cùng, chỉ còn hai vị may mắn còn sống sót.

Tần Đường ôn hòa nhìn tu sĩ còn sống: “Thử thách đã kết thúc, các ngươi đi đi.”

Các tu sĩ không hiểu, đang muốn nói thì lại trông thấy bóng người dần mờ nhạt, chậm rãi biến mất trên quảng trường.

Rất nhanh, trong các tu sĩ chỉ còn lại một mình Lý Phàm.

Tần Đường nhìn Lý Phàm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp rồi biến mất rất nhanh.

“Sao ngươi còn chưa đi?”

Tần Đường hỏi.

Lý Phàm thản nhiên cười. đáp: “Sư huynh còn nợ ta một bình rượu ngon.”

Hình như không ngờ Lý Phàm sẽ trả lời như vậy, đầu tiên Tần Đường sững sờ sau đó bật cười lớn.

“Đúng rồi, ta còn thiếu ngươi một bình rượu ngon!”

Sắc mặt Tần Đường đột nhiên thay đổi, nghiêm túc nhìn Lý Phàm.

Hắn đưa tay phải ra, ngón trỏ điểm nhỏ lên mi tâm Lý Phàm.

“Vân Thủy Huyễn Mộng Công này chính là công pháp tâm huyết một mình ta sáng tạo, tổng hợp suốt đời ra. Hy vọng ngươi không làm mai một nó!”

Sau một lát, Tần Đường rút tay lại.

Bóng người Lý Phàm cũng dần biến mất.

Trên quảng trường lớn như vậy, lại chỉ còn một mình Tần Đường.

Nhưng mấy ngàn năm qua vẫn như vậy.

“Sư bá, sư phụ, sư tỷ…”

Tần Đường cô đơn nhìn quanh bốn phía lại không thấy gì.

Sau đó hắn uống một ngụm rượu.

Lý Phàm dần khôi phục lại ý thức.

Phía trước là một cánh cổng cao ngất, viết bốn chữ lớn Vân Thủy Thiên Cung.

Dưới cửa có một pho tượng đá.

Tượng đá đã suy tàn không chịu nổi, đầy vết xước hỏng.

Vị trí trái tim giống như bị xuyên qua, lộ ra một lỗ hổng lớn.

Gương mặt tượng đá mơ hồ, lờ mờ nhìn ra được dáng vẻ của Tần Đường.

Lý Phàm yên lặng nhìn chăm chú tượng đá một lát, lấy ra một bình rượu từ trong nhẫn trữ vật.

Nhẹ nhàng đổ xuống trước tượng đá.

Sau đó hắn vận chuyển Như Ảnh Tùy Hình Quyết, bay về phía Sát Cơ Vô Tướng với tốc độ cực nhanh.

Di tích của Vân Thủy Thiên Cung rất rộng lớn. Cho dù là kiếp trước, tu sĩ biển Tùng Vân thăm dò liên tục trong mấy chục năm cũng không thể điều tra rõ toàn cảnh.

Lại càng không phải nói đến bây giờ, các nơi của Vân Thủy Thiên Cung đều bao phủ nồng đậm trong sương mù.

Nhóm tu sĩ thức tỉnh chỗ tượng đá Tần Đường rất nhanh đã chia ra làm mấy phe phái khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment