Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117. Đạo Nhân Luyện Yêu Trùng

Chương 117. Đạo nhân luyện yêu trùng Chương 117. Đạo nhân luyện yêu trùng

Có người cảm thấy trong Vân Thủy Thiên Cung này vô cùng hung hiểm. Có thể sống sót từ tay Tần Đường đã là may mắn lắm rồi, nếu tiếp tục thám hiểm thì sẽ thập tử nhất sinh.

Mà bọn họ tự cho là đã nhớ kỹ số lượng công pháp, lần này chỉ có thể còn sống trở về, cũng kiếm được lợi lớn. Cho nên bọn họ quyết định lựa chọn rời khỏi Vân Thủy Thiên Cung.

Đại đa số mọi người chọn rời đi. Còn người ở lại cho rằng, chỉ mỗi một pho tượng đá di tích ở cửa mà đã có cơ duyên như vậy. Vậy bên trong phòng luyện đan, Truyền Pháp các, bảo khố tông môn của những tông môn thượng cổ như Vân Thủy Thiên Cung rốt cuộc sẽ có tạo hóa lớn bao nhiêu?

Một khi nảy sinh lòng tham thì sẽ bành trướng rất nhanh, cũng không cách nào kiềm chế.

Sau đó đám người này giống như ma vậy, liên tục biến mất trong sương mù.

Cho nên từ sau khi Lý Phàm đuổi đến, đã phát hiện ra đã mất đi tung tích của toàn thể tu sĩ. Nếu không phải Sát Cơ Vô Tướng đã khóa chặt hai người Tư Không Nghi từ trước thì chỉ sợ cũng như vậy.

Nhưng kỳ lạ là Tư Không Nghi và Bách Lý Trần như thể rất hiểu rõ bố cục của Vân Thủy Thiên Cung.

Mỗi lần đi theo đều như nhìn thấy và tìm ra kẽ hở trong sương mù ngõ cụt, tìm ra con đường mới. Mục tiêu cả đường rõ ràng, không ngừng vòng qua từng tòa kiến trúc bị sương mù bao phủ, tiến vào bên trong.

Đây chính là lý do kiếp trước Tư Không Nghi lấy được Vân Thủy Đồ Lục sao?

Bởi vì kiếp trước mình từng trải qua mô phỏng cho nên mới biết đủ loại bí mật của Vân Thủy Thiên Cung.

Còn Tư Không Nghi này sao lại biết rõ như vậy?

Trong lòng Lý Phàm lập tức khơi dậy hứng thú vô cùng.

Đồng thời hắn càng cảnh giác hơn.

Trên người hai kẻ này có bí mật không nhỏ!

Khí tức bóng người càng ẩn nấp, Lý Phàm càng tập trung theo phía sau bọn họ.

Đột nhiên họ dừng lại.

Dừng tại một chỗ, hai người Tư Không Nghi và Bách Lý Trần tách ra, mau chóng đi về hai hướng ngược nhau.

“Kế sách chia binh? Phát hiện ra ta rồi sao?” Mắt Lý Phàm híp lại, do dự một lát vẫn đuổi theo về phía Tư Không Nghi đi.

Xâm nhập vào sương mù, đi thẳng đến một tòa kiến trúc như tòa tháp cao.

Tư Không Nghi đột nhiên dừng lại dưới tháp, quay đầu nhìn về phía Lý Phàm, nở nụ cười khiêu khích.

Sau đó lập tức chui vào trong tòa tháp.

“Khá thú vị, đây là muốn nhờ vào tuyệt địa trong Vân Thủy Thiên Cung để giết ta sao?” Lý Phàm nhìn tòa tháp cao ẩn trong sương mù khói trắng, hiện ra khí tức yêu dị này thì ký ức kiếp trước hiện lên trong đầu.

Luyện Yêu tháp, một trong những nơi nguy hiểm nhất ở Vân Thủy Thiên Cung.

Mười năm trước Vân Thủy Thiên Cung mở ra vẫn chưa từng có tu sĩ nào sống sót trở về từ trong Luyện Yêu tháp. Bởi vậy từng bị tu sĩ biển Tùng Vân xem là một tuyệt địa tuyệt đối không thể tiến vào thăm dò trong Vân Thủy Thiên Cung.

Kiếp trước, cuối cùng vẫn ở neo định năm 21, một vị đại sư đan đạo gặp nguy hiểm khi tiến vào bên trong, cuối cùng mới phá giải quy tắc quỷ dị trong đó.

“Nếu ngươi có ý định như vậy thì e rằng làm ngươi thất vọng rồi.” Lý Phàm cười lạnh một tiếng, cũng tiến vào trong Luyện Yêu tháp.

Khi bước vào trong lập tức cảm nhận từng đợt gió lạnh lẽo âm u, mùi hôi thối mục nát nồng nặc.

Tầng dưới của tháp là từng căn phòng giam.

Dường như đã trải qua rất lâu, trong phòng giam chỉ còn lại đống xương cốt kỳ quái yêu dị.

Lý Phàm tiếp tục đi lên, tầng thứ hai của tháp cũng như vậy.

Hắn đi thẳng tới đỉnh tháp.

Hắn nghe thấy âm thanh lải nhải liên tục truyền đến từ xa.

“Các sư huynh sư tỷ đều chém giết ở tiền tuyến, chỉ có ta không giúp được cái gì.”

“Nhất định phải luyện thêm ít đan dược, như vậy mới có thể cố gắng nâng cao thực lực của bọn họ.”

“Mỗi ngày ta phải luyện thành một viên đan dược, các sư huynh bên dưới mới có thể càng lớn mạnh hơn.”

“Nhưng yêu ma trong Luyện Yêu tháp này đều chết sạch rồi, không có vật liệu luyện đan, phải làm sao đây?”

Một nam tử có mái tóc rối bời, mặc đạo bào màu xanh rộng thùng thình than thở, dáng vẻ bối rối.

Không trung bên cạnh hắn có ba người bị dây thừng vô hình trói buộc.

Bên trong có một người là Tư Không Nghi.

Còn lại hai người kia là tu sĩ cũng tiến vào Vân Thủy Thiên Cung lần này, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.

Hai người này mang sắc mặt trắng xám, môi không ngừng mấp máy, không biết đang nói gì.

Lý Phàm còn chưa kịp có bất kỳ hành động nào thì đã cảm giác hai tay hai chân như bị dây thừng trói lại, không thể động đậy được.

Lập tức bị kéo lại cố định giữa không trung, giống như ba người kia.

Lý Phàm đã đoán được hoàn cảnh này từ trước nên không hoảng hốt.

Mà lúc này, hắn mới nghe rõ lời hai người kia nói.

“Tại sao lại vậy, không phải ta đã lựa chọn rời đi rồi sao? Sao mắt lại hoa lên rồi bị trói ở đây…”

“Ta tiêu mạng rồi, xong rồi. Rõ ràng đã ra khỏi Vân Thủy Thiên Cung mà còn bị bắt về…”

“Ôi, đã đến giờ luyện đan rồi!” Đúng lúc này, nam tử mặc đạo bào kia bỗng tỉnh táo lại sau khi lải nhải liên miên.

“Luyện đan, luyện đan…” Nam tử đưa bàn tay ra khỏi đạo bào rộng nhưng không nhúc nhích, không lâu sau thì móc ra hai viên đan dược màu đen.

“Đã luyện xong đan, không biết dược tính lần này thế nào.” Nam tử gãi đầu, hình như đang phiền não.

Sau đó hắn bỗng vỗ đùi: “Đúng rồi, lần này không phải bắt được mấy con côn trùng về sao, đúng lúc cho chúng nó thử thuốc!”

Nói xong, hắn nhìn về phía đám Lý Phàm bị trói trên không trung, ánh mắt không ngừng di chuyển: “Chọn con côn trùng nào đây?”

Bị nam tử nhìn đến, lập tức cảm nhận được sự hung ác lạnh lẽo, tất cả đều không dám cử động, nín thở im lặng.

“Chọn tên này đi.” Nam tử đạo bào nhìn một hồi rồi dừng ánh mắt lại trên một người, hắn vươn tay ra.

Người kia thấy vậy thì không giữ vững được tinh thần nữa.

Nhưng hiển nhiên hắn giãy giụa chỉ phí công, còn không thể phát ra tiếng nữa.

Bình Luận (0)
Comment