Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 118. Đạo Nhân Luyện Yêu Trùng (2)

Chương 118. Đạo nhân luyện yêu trùng (2) Chương 118. Đạo nhân luyện yêu trùng (2)

Thân thể bay về phía nam tử đạo bào, trong quá trình đó thân thể dần thu nhỏ lại.

Cuối cùng sau khi biến thành một phi trùng nho nhỏ thì rơi vào trong lòng bàn tay của nam tử đạo bào.

Đầu phi trùng có thể lờ mờ nhìn ra bộ dáng mặt người, trên mặt là biểu cảm hoảng sợ cực kỳ.

Nam tử đạo bào nhẹ nhàng nắm lấy, phi trùng mặt người không ngừng đập hai cánh phành phạch.

Nhưng chỉ phí công vô ích, một tay nam tử đạo bào nắm phi trùng, tay còn lại cầm đan dược màu đen.

Đan dược còn to hơn phi trùng nhiều lần, nhưng lại bị ép uống vào.

Phi trùng mặt người giãy giụa thống khổ, bị bắt nuốt đan dược vào bụng.

Bụng nó bành trướng ra nhiều lần, thành một hình tròn rất lớn.

Khí tức phi trùng dần suy yếu, nhưng khổ sở chỉ vừa bắt đầu.

Sau khi đan dược vào bụng dường như bị tiêu hóa, độ phình giảm dần.

Nhưng lại có tiếng vo ve như muỗi vang lên.

Thân thể phi trùng mặt người đột nhiên run lẩy bẩy.

Một rất nhiều chấm đen nhỏ chui ra từ bụng nó như tre già măng mọc.

Nhìn kỹ lại thì chấm đen rõ ràng là từng con phi trùng vừa ra đời.

Phi trùng chui ra khỏi thân thể hắn xong thì không bay loạn khắp nơi mà dừng lại trên người phi trùng mặt người, bắt đầu tham ăn gặm nhấm.

Rất nhanh, phi trùng mặt người đã bị gặm không còn lại gì.

Nam tử đạo bào lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

“Xem ra thí nghiệm thuốc thất bại rồi, dược tính quá mạnh.”

Nói xong hắn há miệng, hút phi trùng hắc vụ vào bụng.

Cho dù đã từng nghe đến chuyện xảy ra trong Luyện Yêu tháp, đã chuẩn bị tâm lý nhưng giờ phút này Lý Phfam vẫn không khỏi giật mí mắt.

Cảnh tượng này quá đáng sợ.

Trong tay nam tử đạo bào vẫn còn một viên đan dược khác, hình như có hơi buồn bã.

“Có nên thử lần nữa không?”

Hắn liếc nhìn ba người Lý Phàm.

Hơi thở của ba người đột ngột dừng lại.

Rất lâu sau, nam tử đạo bào thở dài nói: “Được rồi, luyện từ lò ra cũng cần thời gian như vậy.”

Nói xong, nam tử hé miệng, tiện tay ném đan dược màu đen vào miệng.

Nuốt đan dược xuống, nam tử đạo bào giống như không hề bị ảnh hưởng.

Mà một lần nữa biến thành ma.

Hắn lại bắt đầu tự lẩm bẩm, nói vật liệu luyện đan không đủ, hoàn toàn không để ý đến ba người bị trói trên không trung.

May mắn là ba người vẫn còn sống, Lý Phàm im lặng không nói gì.

Mặt Tư Không Nghi không có biểu cảm.

Chỉ còn người kia đã gần như sụp đổ.

“Sớm biết vậy thì thà chết trong tay Tần Đường còn hơn, ít nhất còn được chết sảng khoái.”

Dường như thời gian không còn ý nghĩa gì trong Luyện Yêu tháp này nữa.

Sống chết của mọi người đều được hành động của nam tử đạo bạo kia quyết định.

Không biết qua bao lâu, nam tử tỉnh táo lại khỏi trạng thái nhập ma.

Hắn lấy ra một viên đan dược dưới tay áo, chỉ là lần này nó có màu xanh biếc kỳ dị.

“Phải chọn con côn trùng nào thí nghiệm đây?”

Lần này nam tử do dự một lát, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Nghi.

“Chọn tên này đi!”

Lý Phàm lập tức lên tinh thần, ngược lại hắn muốn xem xem, rốt cuộc Tư Không Nghi này có ý gì mà dám dẫn hắn vào tuyệt địa này.

Điều khiến Lý Phàm bỗng nhiên ngạc nhiên, thế mà Tư Không Nghi này lại không hề có thủ đoạn phản kháng nào cả.

Sau khi thay đổi vì bị bắt ép nuốt vào đan dược màu xanh biếc thì trực tiếp hóa thành vũng nước xanh.

Tư Không Nghi chết!

“Xảy ra chuyện gì vậy? Xuất hiện biến cố ở đâu? Chẳng lẽ bởi vì ta theo dõi nên mới dẫn đến mọi chuyện phát triển theo hướng khác với kiếp trước sao?”

“Không đúng, Tư Không Nghi này rõ ràng dẫn dụ ta đến Luyện Yêu tháp này. Sao lại dễ dàng chết đi như thế?”

“Hắn biết nơi này là tuyệt địa lại dẫn ta đến, chỉ vì một mạng đổi một mạng thôi sao?”

Đang vào lúc Lý Phàm rơi vào nghi ngờ thì đột nhiên hắn cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu lên.

Bên ngoài Luyện Yêu tháp, Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt Bách Lý Trần chậm rãi tới gần.

Mà bên cạnh hắn, Lý Phàm cảm nhận được, Sát Cơ Vô Tướng ban đầu đã mất đi khóa chặt mục tiêu, lần nữa thu hoạch được mục tiêu: Tư Không Nghi.

Rõ ràng Tư Không Nghi đã chết đi, lại xuất hiện ở bên ngoài Luyện Yêu tháp.

“Khôi lỗi? Hóa thân bên ngoài? Cảm giác như không giống…”

Lý Phàm nhìn bãi nước xanh chăm chú, không khỏi nở nụ cười.

“Xem ra trên người hai bọn họ có bí mật còn lớn hơn tưởng tượng của ta.”

“Nhưng mà một khi bị ta để mắt tới, bí mật cũng không còn là bí mật nữa.”

Lý Phàm cảm ứng bên trong, hai người Tư Không Nghi và Bách Lý Trần tiếp tục chạy về phía Vân Thủy Thiên Cung.

“Có Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt, không sợ bọn họ chạy mất. Nhưng phải nhanh thoát ra khỏi Luyện Yêu tháp này mới được.”

Nhưng hành động của nam tử đạo bào này như có quy luật, Lý Phàm cũng không thể khống chế được nên sau đó chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh vòng thí nghiệm thuốc thứ ba đã đến.

Lần này hắn vẫn không chọn Lý Phàm. Điều này khiến Lý Phàm có hơi dở khóc dở cười, cũng không biết là do may mắn hay bất hạnh.

Nam tử đạo bào móc ra hai viên đan dược màu hồng đút cho phi trùng mặt người.

Phi trùng nổ mạnh một tiếng hóa thành làn khói màu hồng.

Trong làn khói, từng khuôn mặt thống khổ không ngừng hiện lên.

Theo làn sương bay đi, mặt người bị lôi kéo vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.

Lý Phàm ở bên cạnh nhìn cảnh này mà cả người nổi da gà.

Cuối cùng, trong tiếng nói thì thầm của nam tử đạo bào kia, hút khói bụi vào cơ thể, mới kết thúc sự đau khổ này.

Nam tử đạo bào lại tự lẩm bẩm, cuối cùng cũng đến vòng thí nghiệm thứ tư.

Lúc này trong Luyện Yêu tháp chỉ còn lại mình Lý Phàm.

Nam tử đạo bào đang muốn đưa Lý Phàm đi thí nghiệm, hắn lại đột nhiên mở miệng.

“Trùng sư đệ, nghe nói ngươi không đủ vật liệu luyện đan?”

Trùng đạo nhân nghe vậy đột nhiên dừng tay lại, gật đầu theo bản năng: “Đúng vậy, vật liệu luyện đan không đủ nữa.”

Hắn hơi áy náy nói: “Đã rất lâu ta chưa luyện ra đan dược mới rồi…”

Bình Luận (0)
Comment