Một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ và ảm đạm, Lý Phàm lạnh giọng nói: “Nhiều năm như vậy đều chưa từng liên lạc với trong nhà. Đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Cho dù bọn họ có ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ cũng không liên quan gì đến ta.”
Sở sư huynh mỉm cười, lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Sư đệ đừng buồn bực. Ta biết ngươi có rất nhiều bất mãn nhưng mà nghĩ lại xem, nếu như ngươi có thể đạt được sự ủng hộ toàn lực của ‘thương hội Thiên Hạ’ Cơ gia, lần này chưa chắc không thể tranh vị trí chưởng môn.”
“Cho dù Thiên Kiếm tông chúng ta muốn phá giới rời đi nhưng dù sao cũng có một vài thứ không thể mang đi. Ví dụ như lãnh địa sơn môn lớn như vậy và rất nhiều phụ thuộc quyền quản hạt của tông môn. Tùy tiện lấy ra một ít đều là một món lời lớn đối với ‘thương hội Thiên Hạ’.”
“Chuyện hai bên cùng có lợi, sao sư đệ không tranh thủ chứ. Suy nghĩ cho kỹ đi, nếu có ý định, ta có thể theo sư đệ về nhà làm thuyết khách.”
Sở sư huynh vỗ vai Lý Phàm, lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường.
Sau khi Sở sư huynh đi, Lý Phàm nhớ lại lời của đối phương, trên mặt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Nhớ lại trong ký ức, Cơ gia hình như còn có rất nhiều người đồng lứa bị đưa vào tông môn khác nhau. Lý Phàm gần như có thể khẳng định, nhiều năm không còn liên hệ gì đó chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Cơ Triệu Huyễn chắc chắn là gián điệp Cơ gia phái đến Thiên Kiếm tông.
Có lẽ dùng hai chữ “gián điệp” thì không thỏa đáng lắm. Bởi vì thương hội Thiên Hạ và Thiên Kiếm tông không hề có quan hệ đối lập thực tế.
“Hành thương thiên hạ, các loại tin tức cơ mật cực kỳ quan trọng. Sợ rằng là dựa vào loại thủ đoạn này Cơ gia mới có thể nhanh chóng biết được đủ loại chuyện xảy ra trong Huyền Hoàng giới, từ đó kiếm lời.”
“Như vậy xem ra tin tức Thiên Kiếm tông rèn Liệt Giới Thần Binh chưa chắc sẽ ầm ĩ người người đều biết. Dù sao lên giá cố định, tối mắt vì lợi mới là bản tính của thương nhân.”
“Thái Nguyên Tinh Kim...”
Lý Phàm híp mắt.
Muốn kết thúc cảnh Vẫn Tiên cảnh này thì phải tìm được chủ nhân duy trì mảnh di niệm thời không này, đồng thời giải quyết chấp niệm của hắn.
Nhìn từ manh mối nắm giữ trước mắt, dường như Cơ Triệu Huyễn cũng là đối tượng mục tiêu.
“Chấp niệm của hắn là gì?”
Tâm thần Lý Phàm lắng đọng, hồi tưởng lại các loại tình cảm của thân thể bám vào.
Lúc nhớ đến Cơ gia, cảm xúc oán hận, trả thù chôn giấu rất sâu bị Lý Phàm nhạy bén bắt được.
“Từ nhỏ bị ép rời nhà cho nên sinh lòng oán hận.”
“Có thể thử trước xem sao.”
Tư niệm quay nhanh, Lý Phàm nháy mắt đã nghĩ ra được cách trả thù Cơ gia.
Ngày hôm sau, Lý Phàm lại lần nữa liên lạc với Sở sư huynh.
“Ô, Cơ sư đệ ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à?” Đối phương có vẻ hơi hưng phấn.
Lý Phàm khẽ gật đầu.
“Như này mới đúng chứ, đều là người một nhà, nào có thù oán gì không giải được. Ta đi chuẩn bị cùng ngươi về tổng bộ ‘thương hội Thiên Hạ’.”
“Đến lúc đó nếu như sư đệ ngươi thành công lên làm chưởng môn thì đừng quên ta đó.” Sở sư huynh thay đổi vẻ vênh vang đắc ý trước đó, thậm chí trở nên có chút nịnh nọt.
Không bao lâu sau, vì lý do ra ngoài tìm kiếm ‘Thái Nguyên Tinh Kim’, hai người rời sơn môn Thiên Kiếm tông đi về hướng Cơ gia.
Để tránh người khác phát hiện còn cố ý đi đường vòng theo đề nghị của Sở sư huynh.
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng đến chỗ cần đến.
Một tòa thành trên trời hoàn toàn do linh thạch cực phẩm chế tạo.
Lơ lửng phía trên một phường thị phồn hoa. Tu sĩ qua lại, tiểu thương tấp nập không dứt, lúc ngẩng đầu lên nhìn thành linh thạch trên trời, trong mắt tất cả không có ngoại lệ lộ ra cảm xúc hâm mộ.
Phường thị Thiên Hạ có trận pháp bao phủ, tu sĩ không cách nào phi hành, đồng thời cần giao nộp chi phí nhất định mới có thể đi vào.
Bước chân vào trong phường thị, linh khí cực kỳ tinh thuần đập vào mặt. Còn hơn trong Thiên Kiếm tông đến mấy phần.
Sở sư huynh không khỏi tán thưởng: “Không hổ là thương hội đệ nhất thiên hạ, đúng là khí phái.”
Mang theo Lý Phàm xuyên qua vô số cửa hàng, đi đến trước phủ đệ rộng lớn ở trung tâm nhất phường thị.
Trên biển có khắc bốn chữ lớn ‘Cơ Hành Thiên Hạ’.
Nhìn thấy hai người Lý Phàm tới gần, một tu sĩ Kim Đan mặc cẩm y ở cửa ra vào tiến lên ngăn lại.
Vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Hai vị đạo hữu có thiếp mời không?”
Sở sư huynh hừ lạnh: “Thiếp mời? Thật không có ánh mắt! Về nhà mình cần thiếp mời gì?”
Tu sĩ cẩm y sửng sốt, tỉ mỉ quan sát Sở sư huynh.
“Nhìn ta làm gì? Là người bên cạnh ta!” Vẻ mặt hắn không vui, chỉ vào Lý Phàm nói.
Tu sĩ cẩm y lúc này mới chuyển tầm mắt.
Không tức giận mà chỉ cau mày, giống như đang suy tư điều gì.
Một lát sau, mặt lộ vẻ kinh sợ.
“Xin hai vị chờ một lát.”
Nói rồi vội vã đi vào trong Cơ phủ.
Không bao lâu sau bèn có một tu sĩ trung niên mặt chữ quốc dẫn đầu một đội tu sĩ đi ra.
Ánh mắt rơi vào trên người Lý Phàm, tu sĩ mặt chữ quốc nhìn không ra thay đổi nét mặt.
“Triệu Huyễn, sao ngươi lại về rồi? Chẳng lẽ đã phạm vào môn quy, bị đuổi ra khỏi sơn môn rồi?” Không có vui sướng của thân nhân lâu rồi mới gặp mà là trực tiếp trách cứ.