Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1092 - Chương 1092. Thành Linh Thạch Trên Trời

Chương 1092. Thành linh thạch trên trời Chương 1092. Thành linh thạch trên trời

Sở sư huynh đang muốn hoà giải lại nghe Lý Phàm trực tiếp dỗi lại: “Ngươi là người nào? Rời nhà quá lâu, không có ấn tượng!”

Tu sĩ mặt chữ quốc đột ngột biến sắc: “Nghịch tử! Sao lại nói chuyện với cha ngươi như thế hả!”

Lý Phàm nheo mắt, mặt không đổi sắc: “Chứng minh thế nào?”

Khuôn mặt tu sĩ mặt chữ quốc lập tức đỏ lên.

Uy áp trên người như núi lửa sắp phun trào.

Tất cả tu sĩ Cơ phủ đi theo phía sau hắn đều lộ vẻ vẻ mặt quái lạ, quan sát Lý Phàm.

Mà Lý Phàm cũng không hề sợ hãi, thở nhẹ một hơi, tức khắc hơn trăm luồng kiếm khí màu sắc khác nhau lập loè bay ra vây quanh hai bên.

Mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Sở sư huynh luôn miệng nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm! Đều đừng xúc động!”

“Ta là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm tông, Sở Tông Y. Lần này có nhiệm vụ ra ngoài với Cơ sư đệ, đi qua phường thị Thiên Hạ. Nghĩ tới nơi này vẫn là nhà Cơ sư đệ, vì vậy định tiện thể trở về thăm một lát.” Hắn liên tục không ngừng giải thích.

Phụ thân Cơ Triệu Huyễn nghe vậy bèn khựng lại. Lại nhìn hơn trăm luồng kiếm khí vây quanh bên người Lý Phàm, mắt lộ dị sắc.

Chậm rãi thu hồi khí thế, hắn hừ một tiếng: “Vào đi!”

Sở Tông Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Lý Phàm đi theo vào Cơ phủ.

Một đường quanh co tiến lên, cuối cùng tới trong gian sảnh ở chỗ sâu.

Phụ thân Cơ Triệu Huyễn ngồi thẳng ở phía trên, cho lui mọi người, trầm giọng hỏi: “Nói đi, chuyến này các ngươi đến đây không biết có chuyện gì?”

Sở Tông Y đang muốn đáp lời lại bị Lý Phàm ngăn cản.

“Ngươi còn chưa đủ tư cách. Để lão tổ tới đi!” Lý Phàm mặt không cảm xúc nói.

Trở lại Cơ gia, ký ức phủ bụi dường như cũng đang dần thức tỉnh.

Lý Phàm biết phụ thân Cơ Triệu Huyễn, Cơ Sĩ Văn trước mắt chỉ là chủ quản phụ trách phường thị Thiên Hạ mà thôi.

Ở Cơ gia chẳng có bao nhiêu thực quyền.

Người cầm quyền chân chính của Cơ gia là lão tổ ‘Cơ Vọng Tiên’.

Cơ Vọng Tiên rất nhiều năm trước đã là tu sĩ Hợp Đạo, một tay sáng lập ra thương hội Thiên Hạ, tu vi chân thật không thể ước đoán.

“Ngươi...” Ánh mắt Cơ Sĩ Văn lóe qua một tia nộ ý khó mà kiềm chế.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không tình cảm chút nào đối mặt chính mình của Lý Phàm, trong lòng vậy mà không khỏi run rẩy.

Trầm ngâm rất lâu, cuối cùng hắn vẫn đè xuống nộ khí.

“Các ngươi chờ ở đây.”

Hắn hừ một tiếng, chân đột nhiên giẫm xuống hóa thành một đường lưu quang bay đến thành linh thạch trên trời.

“Cơ sư đệ, nói cho cùng hắn vẫn là phụ thân của ngươi. Ngươi làm như thế có phải là...” Sở Tông Y nhỏ giọng hỏi.

Lý Phàm khẽ cười nói: “Làm như vậy không phải càng tỏ ra chúng ta có lực lượng à.”

Thấy dáng vẻ căn bản không mảy may để ý của Lý Phàm, Sở sư huynh cười mỉa, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Trong lúc chờ đợi tại chỗ, Lý Phàm lại phát hiện hoa văn trong phòng khách này lại khá là quen mắt.

“Hửm? Hình như có phần tương tự với đồ đằng của thương hội Vạn Pháp trong hiện thực. Nhưng có một ít khác biệt.”

Trong lòng Lý Phàm trầm ngâm.

“Xem ra giữa hai bên hẳn có liên quan.”

Không chờ bao lâu, Cơ Sĩ Văn đã trở về.

“Đi theo ta.” Mặt hắn u ám nói.

Cơ Sĩ Văn lấy ra một kỳ lệnh màu vàng, ném xuống đất.

Trong nháy mắt, lòng bàn chân ba người lập tức hiện ra một vòng trận pháp.

Vẻ mặt Sở Tông Y kích động, vẻ mặt Lý Phàm không thay đổi.

Trong quang mang trận pháp lập loè, bọn họ cùng nhau hóa thành lưu quang như sao băng bay ngược từ phường thị bay thẳng tới thành linh thạch trên trời.

Chỉ trong mấy hơi, ba người đã đặt chân lên mặt đất chế tạo từ linh thạch.

“Vù vù...” Nồng độ linh khí của thành trên trời đã đạt tới mức độ kinh hãi thế tục, điên cuồng quán thâu vào trong cơ thể dẫn đến việc vận hành linh khí đều xuất hiện tắc nghẽn. Sắc mặt Sở Tông Y sung huyết, giống như phàm nhân bị kẹt ở vị trí hiểm yếu, không thể thở nổi.

Vẫn là Lý Phàm đập mạnh vào sau lưng hắn mới cứu được hắn về.

“Khụ khụ...” Sở Tông Y khôi phục bình thường vẫn tham lam hấp thụ linh khí tinh khiết xung quanh, mặt lộ vẻ kinh thán.

Cơ Sĩ Văn dẫn đường thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt không một tia dao động của Lý Phàm, sắc mặt lại tức thì u ám lại.

Xuyên qua trong thành linh thạch, cuối cùng Lý Phàm cũng gặp được lão tổ Cơ gia trong một lâm viên ở trung tâm.

Khác với dáng vẻ già nua trong tưởng tượng, Cơ Vọng Tiên lại là dáng vẻ thiếu niên lang chừng hai mươi tuổi.

Để tóc dài ngang vai, dung mạo tuấn lãng, trong ánh mắt như có tinh quang loé sáng.

Nếu như không phải Cơ Sĩ Văn lễ độ cung kính khom người hô “bái kiến lão tổ”, Lý Phàm và Sở Tông Y thực sự khó tin được thân phận của “tu sĩ trẻ tuổi” trước mắt.

“Là các ngươi muốn gặp ta?” Cơ Vọng Tiên nhẹ giọng hỏi.

Cho dù không có uy áp cố ý, khí tức để lộ trong lúc lơ đãng trên người hắn cũng khiến cho hai người Lý Phàm cảm thấy trong lòng nghẹn lại.

Sở Tông Y liên tục gật đầu muốn kể ra ngọn nguồn sự việc.

Lại vẫn bị Lý Phàm ngăn cản.

Nhìn cha ruột thân thể này của mình, Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Chuyện bí mật mới thành công. Có người ở đây lại không dễ nói.”

Cơ Sĩ Văn tức giận: “Nghiệt chướng nhà ngươi...”

Còn chưa hoàn toàn phát tác đã bị Cơ Vọng Tiên đưa tay cắt ngang.

Bình Luận (0)
Comment