Cơ Vọng Tiên cười khẽ: “Tiểu oa nhi ngươi ngược lại cũng thú vị đấy. Sĩ Văn, ngươi lui xuống đi.”
Lệnh của lão tổ, Cơ Sĩ Văn nào dám vi phạm. Trong mắt lộ ra nộ ý hận không thể thiên đao vạn quả Lý Phàm, hắn cúi đầu giận dữ rời đi.
“Thế nào, hiện tại có thể nói rồi chứ.” Cơ Vọng Tiên thu lại nụ cười.
Trong lòng Sở Tông Y run lên, lập tức vội vàng kể ra một mạch chuyện Thiên Kiếm tông cần lượng lớn ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ rèn Liệt Giới Thần Binh và người nào có thể giải quyết việc này thì sẽ có hi vọng thăng cấp chưởng môn hạ nhiệm.
“Cơ tiền bối, lấy thực lực hùng hậu của thương hội Thiên Hạ các ngươi, nếu như tham gia vào, vị trí chưởng môn mười phần chắc chín. Chờ sau khi Thiên Kiếm tông bọn ta rời đi, đất đai màu mỡ phạm vi chín vạn dặm của núi Thiên Kiếm đều sẽ thuộc hết về tiền bối...” Sở Tông Y vô cùng ra sức khuyên.
Cơ Vọng Tiên lại khác với trong tưởng tượng của hắn, không chút để ý.
Mà là cảm thán nói: “Thế nhân đều biết vị trí chưởng môn Thiên Kiếm tông chỉ là có tiếng không có chức. Người cầm quyền chân chính của Thiên Kiếm tông là “đại sư huynh” Tư Đồ Dao.”
“Thái Nguyên Tinh Kim hiếm thấy trên đời, có giá trị không nhỏ. Liệt Giới Thần Binh...”
“Cho dù dựa vào tài lực của thương hội Thiên Hạ bọn ta, muốn thỏa mãn những thứ thần binh cần cũng phải tốn rất nhiều. Thứ đổi được cũng chỉ là một danh hiệu trống...”
Cơ Vọng Tiên bỗng dưng nhìn về phía Lý Phàm: “Ngươi tên... Cơ Triệu Huyễn đúng không? Từ sau khi ngươi rời nhà hẳn vẫn là lần đầu về nhà. Ngàn dặm xa xôi trở về, ngươi cho rằng chuyện này khả thi?”
Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Không khả thi.”
Sở Tông Y tức khắc kinh sợ: “Cơ sư đệ...”
Lý Phàm nói tiếp: “Nhưng có thể đánh cược.”
Trong mắt Cơ Vọng Tiên nháy mắt bộc phát ra một tia dị sắc, cười ha ha nói: “Tốt, có mấy phần dáng vẻ của ta năm đó.”
“Ngươi nói không sai! Tính không xác định của chuyện này quá cao, mạo hiểm và hồi báo không thành tỉ lệ thuận. Thiên Kiếm tông đến lúc đó phủi mông đi thẳng một mạch. Bọn ta muốn tìm chủ nợ cũng không tìm được.”
“Nhưng quả thực có thể đánh cược!”
“Cơ nghiệp của thập tông Tiên đạo. Nếu như thương hội Thiên Hạ bọn ta có thể chiếm lấy...” Cơ Vọng Tiên đứng chắp tay sau lưng, quay đầu đi, nhìn về phương xa, giọng điệu khó hiểu nói.
Trong phút chốc, mọi chuyện đã chuyển sang hướng khác.
Sở Tông Y nghe vậy mừng rỡ.
Có sự đồng ý của lão tổ, tiếp đó chuyện thuận lợi vượt ngoài dự liệu của Lý Phàm.
Trong ánh mắt khó mà tin tưởng của Cơ Sĩ Văn, Lý Phàm và Sở Tông Y mang theo ba ngàn cân Thái Nguyên Tinh Kim dự trữ của thương hội Thiên Hạ trở về.
Đồng thời Cơ Vọng Tiên tỏ vẻ, kế tiếp thương hội Thiên Hạ sẽ toàn lực thu mua Thái Nguyên Tinh Kim, ủng hộ “Cơ Triệu Huyễn” tranh đoạt vị trú chưởng môn Thiên Kiếm tông.
Đặc biệt hào phóng, đồng thời không yêu cầu Lý Phàm hứa hẹn bất cứ điều gì.
Nếu như không phải Lý Phàm biết thân thể này từng xuất hiện hành động tự chủ mất khống chế thì gần như đã bị loại tin tưởng vô điều kiện này làm cảm động.
“Xem ra đối với việc có thể nắm giữ những gián điệp phái đi các tông hay không, Cơ gia thật đúng là tự tin mười phần.” Trong lòng Lý Phàm cười khẩy đồng thời suy tư cách phá giải.
Trở lại trong Thiên Kiếm tông, Lý Phàm nộp lên ba ngàn cân Thái Nguyên Tinh Kim, cũng tỏ vẻ sau này còn sẽ có liên tục không ngừng đến tiếp sau.
Tức khắc gây nên náo động của cả tông môn.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này phần các đệ tử gom góp cộng thêm dự trữ vốn có của tông môn cả thảy cũng mới hơn một ngàn cân thôi.
Một mình Lý Phàm lấy được gấp ba có thừa.
Lại hiến mấy bình rượu ngon mang về từ Cơ phủ cho Tư Đồ Dao, vị đại sư huynh Thiên Kiếm tông này càng thêm vui vẻ ra mặt. Khen ngợi Lý Phàm là tấm gương của hậu bối đệ tử Thiên Kiếm tông ngay tại chỗ.
Mà dưới tuyên truyền của Sở Tông Y, bối cảnh thương hội Thiên Hạ của Lý Phàm cũng dần truyền bá ra.
Trong lúc nhất thời, cửa trước chỗ ở Lý Phàm đông như trẩy hội, sư huynh đệ đến đây bái phỏng, bấu víu quan hệ tấp nập không dứt.
Phần lớn tu sĩ Thiên Kiếm tông đều cho rằng Lý Phàm là người được chọn có năng lực cạnh tranh mạnh cho vị trí chưởng môn đời tiếp theo.
Mà theo phần Thái Nguyên Tinh Kim tiếp sau của thương hội Thiên Hạ được đưa đến, mọi người cũng càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng mình.
Ở bước ngoặc này, Lý Phàm lại lặng yên bái phỏng chưởng môn Thiên Kiếm tông đương nhiệm, Hoắc Vũ Trúc.
“Ồ? Đây không phải rường cột Thiên Kiếm tông chúng ta, người kế nhiệm chưởng môn khâm định à. Tìm ta vì chuyện gì?” Hoắc Vũ Trúc treo trên mặt nụ cười, trong ánh mắt lại lóe qua một tia trào phúng.
Vẻ mặt Lý Phàm như thường, nói thẳng: “Vì vị trí chưởng môn mà đến.”
Hoắc Vũ Trúc biến sắc: “Tiểu bối, đừng tưởng rằng ỷ vào...”
“Hoắc chưởng môn chẳng lẽ muốn chắp tay nhường vị trí của mình cho người khác? Dù là hư chức, quyền thế của chưởng môn cũng vẫn khiến người ta say mê nhỉ.”
Nghe được trong lời Lý Phàm có ý gì đó, sắc mặt Hoắc Vũ Trúc biến ảo không ngừng: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Ta biết một nơi có lượng lớn Thái Nguyên Tinh Kim. Tuyệt đối còn nhiều hơn lượng Cơ gia bọn ta có thể gom góp.” Lý Phàm trầm giọng nói.