Hứa Bạch nhận nhiệm vụ, tạm thời gác lại mọi việc trong tay và đi đến nơi Quan Trường Ca xuất hiện lần cuối.
Châu Thiên Lương, núi Vô Lượng.
“Chính là ở chỗ này, Quan Trường Ca đột nhiên biến mất ngay trước các ngươi?” Hứa Bạch nhìn lướt qua ngọn núi phía dưới và hỏi.
Ba tu sĩ đi theo phía sau hắn liên tục gật đầu, vẻ mặt căng thẳng hoảng hốt.
Một người trong đó nói: “Nghe nói trên vách núi Vô Lượng thường hay xuất hiện dị tượng giống như “tường Người phàm Hoá Thần”. Vậy nên bọn ta thương lượng tới nơi này thảo luận bàn bạc một phen. Nào ngờ mới ngự kiếm đến đây, đang xác định phương hướng của tường Vô Lượng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy Quan huynh đâu.”
Một người khác nói tiếp: “Vốn dĩ bọn ta còn tưởng rằng hắn có chuyện gấp về trước nên không để ý mấy, Thế nhưng sau khi bọn ta xem xét kì cảnh tường Vô Lượng xong, trở về thành Thiên Lương rồi mà vẫn không tài nào liên lạc với Quanh huynh được, lúc đó mới phát hiện có chuyện chẳng lành.”
“Không những linh phù truyền tin không có tác dụng, ta lấy vật phẩm Quan huynh để lại chỗ ta để thôi diễn một lần, vẫn không có được kết quả gì.” Tu sĩ cuối cùng trong ba người tên là Phó Tinh Trì nói.
Hứa Bạch bay phía trên núi Vô Lượng một vòng, không nhận thấy bất kì phản ứng dị thường nào.
Lấy trình độ thân thiện của thiên đạo đối với Hứa Bạch, nếu như núi Vô Lượng có vấn đề thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra ngay lập tức.
Hình như có thể loại trừ khả năng nơi xảy ra vấn đề...
Chờ một chút.
Hứa Bạch chợt nảy ra điều gì, vội hỏi: “Tường Vô Lượng các ngươi nói ở đâu?”
Phó Tinh Trì ngẩn người, sau đó chỉ vào một chỗ phía dưới hẻm núi nói: “Ngay ở chân núi.”
“Đưa ta đến đó.” Hứa Bạch lạnh lùng nói.
Ba người còn mờ mịt không hiểu nguyên do, song vẫn biết sự tình quan trọng, không dám phản bác.
Dẫn Hứa Bạch đi đến trước tường Vô Lượng.
Ngọn núi vốn được bao phủ bởi sỏi đá và cỏ cây, bỗng trở nên nhẵn bóng như một tấm gương khi sắp đến phía dưới.
Ngay cả những dòng suối trong núi cũng có thể phản chiếu được.
Hứa Bạch nhìn chằm chằm vào mặt kính thân núi dài khoảng ba trăm trượng và cao hơn năm mươi trượng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó.
Hắn đưa tay ra chạm vào, lạnh như ngọc.
“Lúc đó các ngươi có thấy dị tượng gì không?” Hứa Bạch hỏi.
Phó Tinh Trì gật đầu: “Thời cơ tường Vô Lượng này xuất hiện dị cảnh không cố định. Đôi khi xuất hiện nhiều lần một ngày. Đôi khi thậm chí mấy năm cũng không xuất hiện. Tất cả đều phụ thuộc vào cơ duyên cả.”
“Lần trước vận khí của bọn ta cũng không tệ lắm, thấy được cảnh tượng một tu sĩ múa kiếm ở đó. Tuy kiếm pháp vô cùng thong thả nhưng lại dường như cất giấu kiếm thuật vô thượng, toàn bộ tâm trí của bọn ta đều bị nó hấp dẫn, khó có thể tự kiềm chế được.”
“Có thể miêu tả lại cảnh tượng lúc đấy không?”
“Được.”
Phó Tinh Trì nói rồi lấy ra một cây bút, lăng không mô tả.
Sau một lát, giống như là thủy kính thuật trực tiếp ghi lại. Một cảnh tượng tu sĩ múa kiếm trông rất sống động xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Chiêu thức diệu bút đan thanh ấy của Phó huynh quả nhiên không phải chuyện đùa, đúng là giống trong trí nhớ của ta y như đúc.” Hai tu sĩ khác không khỏi cảm thán.
Hứa Bạch nhìn chằm chằm cảnh tượng múa kiếm hồi lâu, chợt hỏi: “Quan Trường Ca biết kiếm thuật không?”
Phó Tinh Trì sửng sốt.
Chẳng qua rất nhanh đã phản ứng kịp: “Ngươi đang hoài nghi, thân hình xuất hiện trong tường Vô Lượng lúc đó chính là Quan huynh?”
“Không thể nào, thứ Quan huynh tu hành chính là đại đạo âm luật, không thông kiếm thuật.” Phó Tinh Trì lắc đầu phủ định.
“Ta nghe nói, Trường Ca huynh vô cùng ngưỡng mộ Quan Hành Tu tiền bối. Thường xuyên cảm thán mình không thể giống như đối phương, nắm giữ một tay kiếm thuật kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.” Nhưng vào lúc này, một tu sĩ khác chợt nhớ ra gì đó.
Lời vừa nói ra, mấy người ở đây nháy mắt đều im lặng.
Không hẹn mà cùng nhìn vào tường Vô Lượng trước mắt, trong lòng có từng cơn ớn lạnh dâng lên.
Vẫn là Hứa Bạch phá vỡ sự tĩnh mịch trước mắt: “Hiện nay vẫn chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực. Các ngươi tạm thời giúp ta phong tỏa núi Vô Lượng trước, không để cho người khác tới gần. Chờ ta đi về thăm dò một chút cái đã, xem trước kia cũng có những chuyện tương tự phát sinh hay không.”
Sắc mặt ba người Phó Tinh Trì nặng nề, gật đầu bày tỏ đã biết.
Hứa Bạch vội vã phản hồi thành Thiên Lương, xin điều tra rồi bao năm qua ghi lại hồ sơ sau đó.
Quả nhiên phát hiện chỗ kỳ quặc.
Trăm năm gần nhất, thường hay có báo cáo tu sĩ tự dưng mất tích.
Chẳng qua đều là chút tán tu không có nguồn gốc.
Sau khi mất tích cũng chỉ có tu sĩ quan hệ hơi tốt một chút hỗ trợ báo cáo với Tiên Minh.
Con đường tu đạo vốn nhấp nhô, sinh tử thay đổi bất chợt.
Sau khi điều tra xong và xác định không phải gián điệp Ngũ Lão hội quấy phá, lại vẫn luôn không tìm được bất luận manh mối hữu dụng gì, thường hay để nguyên ở đó không làm gì nữa.
Cứ như vậy, sau khi tường Vô Lượng yên lặng cắn nuốt không biết bao nhiêu tu sĩ vô danh, nhưng vẫn luôn không ai phát hiện.
Mới có án kiện mất tích bây giờ.
Sau khi làm rõ đại khái đầu đuôi ngọn ngành, Hứa Bạch không gấp gáp để lộ tin tức, mà la thông tri người Vệ Thú viện châu Thiên Lương trước tiên, tạm thời phong toả núi Vô Lượng, mang ba người bọn Phó Tinh Trì giam giữ. Sau đó án binh bất động, kiên nhẫn chờ đợi Thiên Lương thành chủ Nam Cung Sĩ Vinh trở về.