Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1097 - Chương 1097. Thay Đổi Giản Ly Điệp (2)

Chương 1097. Thay đổi Giản Ly điệp (2) Chương 1097. Thay đổi Giản Ly điệp (2)

Dựa theo quá trình bồi dưỡng bình thường, cần tu sĩ phải tự phác họa ra kết cấu cơ sở của trận pháp, sau đó lấy thần niệm truyền vào. Trận pháp cơ sở chỉ là một suy nghĩ của trận pháp sư mà thôi, cũng không cần tốn quá nhiều thời giờ.

Nhưng theo trận pháp càng ngày càng phức tạp, tinh lực hao phí cũng sẽ càng lúc càng nhiều.

Mà Lý Phàm có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’ thì không có phiền não này.

Vô số loại trận pháp khác nhau mà hắn tiếp xúc từ khi đi theo Trương Chí Lương học trận pháp đến nay, tất cả đều rõ ràng lưu trữ trong Hóa Đạo Thạch. Không cần bản thân nhớ lại hay phác hoạ, đều có thể tùy ý điều động.

Lúc đầu, loại ưu thế này không rõ ràng.

Về sau, trận pháp Giải Ly điệp cần để tiến hóa càng phức tạp, chênh lệch trong đó từ từ hiển hiện ra.

Đương nhiên, kiếp này có thể đổi được Giải Ly điệp, không ai không phải nhân trung long phượng.

Tám người còn lại hẳn đều có bí thuật riêng.

Lý Phàm sẽ không đánh giá thấp bất kỳ người nào.

Ngoại trừ Hóa Đạo Thần Nhất, hắn vẫn còn chỗ dự khác.

Lời giải thích về Giải Ly điệp của Kỷ Hoành Đạo ở kiếp trước bỗng xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

“Giải Ly điệp hấp thụ càng nhiều trận pháp, năng lực phân giải cũng sẽ trở nên càng mạnh. Tương tự như vậy, năng lực thay đổi thôi diễn của nó cũng theo đó càng mạnh mẽ hơn. Đúng là không thể tưởng tượng nổi tương lai nó sẽ phát triển đến mức nào.”

“Làm sao biết được trên tay các ngươi, Giải Ly điệp có thể tiến hóa thành Thiên Huyền Kính thứ hai hay không?”

...

Giải Ly điệp hoàn thành lột xác yêu cầu năng lượng, chính là đủ mọi loại trận pháp khác nhau. Bao nhiêu kiếp Lý Phàm đắm chìm trong trận pháp, bàn về năng lực bày binh bố trận đơn thuần, có thể hắn chỉ là hạng tôm tép trong Vạn Tiên Minh bây giờ.

Nhưng nếu nói về kiến thức uyên thâm sâu rộng, Lý Phàm có tự tin sẽ không thua bất kỳ kẻ nào.

“Vô Hạn Pháp” của Trương Chí Lương, “Trận đồ Sơn Xuyên Bách Mạch” của Hà Chính Hạo, “Đại Mộng Xuân Thu trận” của Dược Vương tông.

Thậm chí ngay cả sự tồn tại kinh hãi thế tục như “Thiên Huyền Tỏa Linh trận” kiếp này cũng chưa từng xuất hiện, “Nghịch Chuyển Sinh Tử trận” trong Mê vực sinh tử.

Lý Phàm đều biết rõ.

Nếu để Lý Phàm tự đi bố trí những trận pháp này, có lẽ sẽ hơi không đủ sức để làm. Nhưng nếu chỉ là thôi diễn tính toàn thì căn bản không gặp bất kì trở ngại nào.

Cửu điệp tranh hùng, cuối cùng giành được chiếc Giải Ly điệp hoàn chỉnh. Đây cũng là một lần thăm dò của Lý Phàm.

Thăm dò xem Giải Ly điệp là Thiên Huyền tái sinh thể, rốt cuộc có tồn tại mối liên hệ nào với bản thể hay không.

Chỗ dựa đúng là “Thiên Huyền Tỏa Linh trận”.

Tỏa Linh trận là nền tảng cơ sở của Huyền Võng kiếp trước, nếu như Giải Ly điệp và Thiên Huyền Kính có tồn tại mối liên hệ nào đó, Thiên Huyền Kính có thể cảm nhận được tình huống bên tái sinh thể. Như vậy chỉ cần Lý Phàm truyền số liệu trận pháp vào Giải Ly điệp, ắt sẽ khiến cho thế lực khuynh hướng Thiên Huyền Kính trong Vạn Tiên Minh coi trọng.

Tất nhiên sẽ căn cứ vào vị trí của Giải Ly điệp tìm tới cửa.

Ngược lại, nếu như mãi đến khi Giải Ly điệp hoàn thành lột xác mà vẫn luôn yên bình vắng lặng, vậy thì giống như mô tả và tuyên truyền, sau khi tái sinh thể tách khỏi thì sẽ cắt đứt liên hệ với Thiên Huyền Kính, có thể coi như là một cá thể tồn tại đơn lập. Ít nhất Giải Ly điệp là như thế.

“Có lẽ sẽ có chút mạo hiểm, nhưng đáng để thử một lần.”

Hai mắt Lý Phàm híp lại, đồng tử phản chiếu nhiều vô kể pháp trận biến ảo nhanh chóng.

Giải Ly điệp trong tay cũng liên tục toát ra ánh sáng nhàn nhạt theo động tác của hắn.

...

Ngay thời điểm Lý Phàm đang tìm kiếm Thiên Huyền tái sinh thể hoàn chỉnh, Hứa Bạch bên trong châu Thiên Lương cũng gặp chút phiền toái.

Từ khi hắn đảm nhiệm Liên Thông sứ tới nay, có không ít con nối dõi của các nhà quyền quý từ những châu khác được sắp xếp vào các cương vị không quan trọng trong thành Thiên Lương. Vốn hắn xử lý tốt, khắp nơi đều tương đối hài lòng.

Nhưng không lâu trước đó, có một vị tu sĩ đến từ châu Thiên Vũ, tên là Quan Trường Ca đã mất tích.

Thời buổi này không sợ người chết, chỉ sợ kẻ thất lạc tung tích.

Chết rồi thì ít nhất còn Vãng Sinh phủ, mười tám năm sau lại là một hảo háo. Ngược lại nếu như mất tích...

Vậy thì có vô số khả năng.

Trưởng bối của Quan Trường Ca, Hứa Bạch cũng biết rõ, chính là Chỉ huy sứ Vệ Thú viện của châu Thiên Vũ, Quan Hành Tu. Lấy thân phận của hắn, vốn không cần tự mình đi điều tra sự vụ này, chỉ cần sai khiến thủ hạ trong tay điều tra một chút.

Nhưng hắn cố tình đích thân đi đến châu Thiên Lương, hơn nữa còn có dáng vẻ hưng sư vấn tội.

Điều đó rõ ràng cho thấy chuyện này không tầm thường.

Nam Cung Sĩ Vinh mới nhậm chức Thiên Lương thành chủ thề son sắt, bảo đảm sẽ cho đối phương một câu trả lời thỏa đáng.

Tạm thời trấn an Quan Hành Tu xong, quay đầu liền giao nhiệm vụ cho Hứa Bạch.

Bên trong mật thất, gương mặt hắn nghiêm túc nói: “Chuyện này có điểm kỳ lạ. Chúng ta mới nhận được thông báo không lâu, Quan Hành Tu đã tới nơi rồi. Dường như hắn đã sớm biết trước vậy...”

“Chắc là nhắm vào chúng ta. Ngươi đi trước điều tra rõ tình hình, ta đi đến tổng bộ Vạn Tiên Minh một chuyến. Nếu quả thật có phát hiện gì, tránh đánh cỏ động rắn. Chờ ta trở lại rồi bàn bạc sau.” Căn dặn xong, Nam Cung Sĩ Vinh vội vội vàng vàng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment