Bạch tiên sinh làm xong hết thảy, vẫn chưa dừng lại. Rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, hình ảnh phát ra càng biến ảo nhanh hơn.
Có tu sĩ của các môn phái khác nhau đến chia cắt địa bàn của Thiên Kiếm tông.
Ai cũng không chịu nhường nhau, sau đó bạo phát đại chiến.
Kiếp nạn giáng xuống, vô số tu sĩ giết chóc lẫn nhau.
Bầu trời trở nên tối tăm, khắp nơi đều là hài cốt của các tu sĩ. Rất lâu không có tung tích người sống.
...
“Những thứ này...”
“Là tình cảnh tương lai?” Hình ảnh lại trở nên vặn vẹo, không còn sau đó nữa, Lý Phàm nhìn Tư Đồ Dao một bên, kinh ngạc hỏi.
Tư Đồ Dao vẫn như cũ là nhìn kỹ hình ảnh bên ngoài thần binh, sau một lát, rồi dời mắt.
Giơ hồ lô rượu lên, uống một hơi cạn sạch: “Không phải tương lai, là hiện tại.”
Ánh mắt Lý Phàm ngưng trọng.
Hình ảnh ngoại giới hoàn toàn tối đen, giống như du khách mê đồ, đi vào trong màn đêm. Điều đang chờ đợi Thiên Kiếm tông là một vận mệnh hoàn toàn không biết.
“Đại sư huynh, chúng ta thật sự có thể phá vỡ thế giới thành công không?” Trong bóng tố, giống như vô số hung thú ẩn núp tìm cách ăn tươi nuốt sống bất kì ai. tự dưng có sự sợ hãi bất an trong lòng, Lý Phàm hỏi.
Tư Đồ Dao lại buồn bực: “Ai biết được. Dù sao chúng ta cũng là những người đầu tiên thoát khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Nếu như không thành, cùng lắm thì chết thôi. Dù sao nếu ở lại, tám phần cũng không sống được tiếp.”
Như thể hô ứng với Tư Đồ Dao, bên trong Thần binh liệt giới, cũng đột nhiên tối xuống.
Sau đó tất cả rơi vào trạng thái im lặng.
Nó vỡ thành từng mảnh giống như mặt kính.
Trở lại không gian vặn vẹo, Lý Phàm nhìn ba chùm ánh sáng mờ ảo phía trước, rơi vào trầm tư.
“Trong Thần binh liệt giới một giây, thế giới bên ngoài đã trôi qua mấy chục năm. Giống như Tiên Khư. Cũng chỉ có năng lượng thời không vặn vẹo như vậy, mới có thể thoát khỏi trói buộc của Tiên Khư.”
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lý Phàm mới trở về thế giới hiện thực.
Bây giờ đã hoàn thành tâm nguyện của Cơ Triệu Huyền, cũng gọi là có thu hoạch.
Lý Phàm kiểm tra, lại có chút bất ngờ.
Không phải “Hô Khí Ngưng Kiếm thuật” Cơ Triệu Huyền tu luyện, mà là một đống nguyên thạch kiếm thai.
Vẻ mặt Lý Phàm quái dị, sau khi kiểm kê, phát hiện tổng cộng có ba trăm hai mươi sáu viên.
Tiện tay lấy ra một viên, cần trong tay.
Trong thoáng chốc, những cảm ngộ liên quan tới Kiếm đạo không ngừng hiện lên trong đầu. Đồng thời Lý Phàm còn có cảm giác quen thuộc, giống như bản thân đã từng cầm nắm qua.
“Những thứ này, hẳn là nguyên thạch kiếm thai mà Cơ Triệu Huyền đã từng hấp thu trong lịch sử chân thật. Có cái ngưng tụ từ chân ý Kiếm đạo của ‘Kiếm’. Đối với kiếm tu có lẽ có giá trị không nhỏ. Nhưng đối với ta lại không có tác dụng lớn.”
“Có máy ngộ đạo hình người là Hứa Bạch, cho hắn một thanh kiếm gỗ tầm thường, bản thân hắn cũng có thể lĩnh ngộ ra. Chỉ là mất thời gian hơn thôi.”
“Ngược lại là nguyên thạch này phẩm chất không tệ. Có thể làm nguyên liệu để chế tạo Thần binh liệt giới, cũng có thể dùng để gia cố Huyền Hoàng Chân Đỉnh, sau này khi tiến vào Tiên Khư lần nữa có thể ở lại lâu hơn một chút.”
Lý Phàm thu hồi một nửa, còn lại hơn một trăm viên ném tất cho Phương Tái Tế.
Phương Tái Tế lúc này đang hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu ‘Mâm đá tận cùng’, chỉ huy Khương Ngọc San cùng Liễu Tam thận trọng cắt xẻ mâm đá. Chỉ tuỳ ý thu nguyên thạch kiếm thai lại, không kiểm tra kỹ càng.
Lý Phàm ở một bên quan sát, cũng không quấy rầy.
Sau đó một lần nữa trở lại trong mật thất.
“Bên trong Vẫn Tiên cảnh, thu hoạch bao nhiêu có liên quan đến việc giải quyết chấp niệm. Giá trị của những nguyên thạch kiếm thai này trong ‘Thiên Kiếm tông rèn kiếm’ chỉ rất bình thường. Xem ra chủ nhân của chấp niệm duy trì mảnh thời không kia không phải Cơ Triệu Huyền.”
Có điều trong lòng đã có một vài manh mối, Lý Phàm suy nghĩ một lúc, tạm thời gác lại trước.
Lấy ra hai di vật ‘Giải Ly điệp’ và ‘Lượng Thiên Giám’ của Hoàng Phủ Tùng.
Đầu tiên là Lượng Thiên Giám.
Nó đã biến thành một cái gương bình thường, mặc cho thần thức tiếp xúc như thế nào cũng không có phản ứng.
“Khó trách rõ ràng là Hoàng Phủ Tùng với Kỷ Hoành Đạo mượn, lúc chúng ta tới biệt viện Hoàn Vũ báo tin cái chết của Hoàng Phủ Tùng mà đối phương lại không nói muốn lấy lại. Giống như phân kính Thiên Huyền các châu, một khi thu hồi lại sẽ mất đi sự thần dị của bản thân.”
Cầm trong tay sờ nắn một phen, Lý Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối.
Sau đó tập trung chú ý vào ‘Giải Ly điệp’.
So với lúc mới chuộc lại, ánh sáng của Giải Ly điệp trong tay Lý Phàm như thể sáng hơn một chút.
Khác biệt rất nhỏ, nếu như không quan sát tỉ mỉ, rất có thể sẽ không thể nhìn thấy.
Nhưng Lý Phàm biết, đây là dấu hiệu cho thấy tám Giải Ly điệp còn lại đã bắt đầu tiến hành thay đổi, tiến hóa.
Mình...
Không đúng, là cái của Hoàng Phủ Tùng vẫn còn đang ở trạng thái ban đầu, năng lực dần dần bị Giải Ly điệp khác hấp thu.
“Hoàng Phủ ơi Hoàng Phủ. Không phải ta không muốn cứu ngươi, mà nó tự biến mất. Không trách ta được.”
Lý Phàm tự lẩm bẩm trong lòng, cầm Giải Ly điệp trong tay.
Trong chốc lát, tinh thể Hóa Đạo Thạch trong đầu phát ra ánh sáng màu lam trong vắt, vô số trận pháp cơ sở bị đưa vào Giải Ly điệp Điệp.