Vì vậy Hứa Bạch báo cáo chi tiết về việc các tu sĩ mất tích bao năm qua ở châu Thiên Lương.
“Tường Vô Lượng?” Dường như nhớ ra cái gì đó, trong mắt Nam Cung Sĩ Vinh lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Chuyện này trừ ngươi ra còn có ai biết không?” Hắn vội vàng hỏi lại.
“Tiểu nhân không có tiết lộ cho ai, vẫn luôn chờ đợi đại nhân trở về.” Hứa Bạch cũng quả quyết trả lời.
Nam Cung Sĩ Vinh hết sức hài lòng: “Rất tốt. Những vụ mất tích trước đây xem như chưa từng xảy ra. Chẳng qua là một vụ án mà thôi! Không thể để cho người khác sinh ra liên tưởng được!”
“Tiếp theo, ngươi theo ta đi đến tường Vô Lượng một chuyến, xem có thể cứu tiểu tử Quan Trường Ca kia ra không.” Nam Cung Sĩ Vinh phân phó.
“Tiểu nhân tuân mệnh!”
Cũng không có tập hợp quá nhiều thuộc hạ, chỉ mang theo Hứa Bạch và ba tu sĩ Nguyên Anh tâm phúc, Nam Cung Sĩ Vinh đi tới núi Vô Lượng.
Lúc này trên sườn núi bóng loáng không có hình bóng nào xuất hiện.
Cũng không cách gần lắm, mà là nhìn từ xa.
“Tường Vô Lượng này, lúc ta còn là tu sĩ Nguyên Anh đã từng tới đây. Khi đó cũng có một phen tế ngộ.”
Như chìm vào trong trí nhớ trước đây, ánh mắt Nam Cung Sĩ Vinh hoảng hốt, hồi lâu mới chậm rãi kể.
Ba tu sĩ Nguyên Anh khác đều không đáp lời, chỉ có giọng nói Hứa Bạch hơi chút kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân cũng từng nhìn thấy dị cảnh trên tường Vô Lượng này?”
Nam Cung Sĩ Vinh cười ha ha: “Không phải nhìn thấy, mà là ta cũng từng bị nhốt trong tường Vô Lượng.”
“Chỉ là lúc đó ta mau chóng phá tường thoát ra được, nên chỉ coi là ảo giác sinh ra lúc ngộ đạo. Những năm gần đây cũng chưa từng nghe thấy có ai giống như ta, nên cũng dần dần quên nó đi.”
“Cho đến khi nghe ngươi nói khả năng tiểu tử Quan Trường Ca bị tường Vô Lượng nuốt vào thì ta mới nhớ tới.”
Giọng điệu của Nam Cung Sĩ Vinh có hơi thổn thức.
“Nếu như đại nhân đã từng tiến vào trong tường Vô Lượng, còn phá tường mà ra, vậy thì chắc hẳn việc giải cứu Quan Trường Ca cũng dễ như trở bàn tay.” Một vị tu sĩ đồng hành tên là Yến Dịch Thu trong đó vội vàng thổi phồng.
Vẻ mặt Nam Cung Sĩ Vinh trầm xuống: “Ta cũng không dám bảo đảm, thành công hay không còn phải xem vận khí của chính tiểu tử kia nữa.”
Vuốt mông ngựa chụp lên chân ngựa, sắc mặt của Yến Dịch Thu đau khổ, vội vàng cúi đầu.
Lúc này Hứa Bạch nói tiếp: “Đại nhân, cuối cùng tường Vô Lượng này kỳ lạ ở chỗ nào?”
Nam Cung Sĩ Vinh nhìn Hứa Bạch có vẻ mặt tò mò, do dự chốc lát rồi mới giải thích: “Không có cách nào xác định, chỉ là suy đoán dựa vào kinh nghiệm của ta. tường Vô Lượng này có lẽ là một nơi ngộ đạo thiên nhiên. Khi có cảnh tượng hiện ra phía trên nó, sẽ có xác suất hút các tu sĩ phụ cận vào trong đó.”
“Mà ở trong tường Vô Lượng...”
Nam Cung Sĩ Vinh hơi nheo mắt lại: “Giống như là mở ra công năng ‘khải linh’ của Thiên Huyền kính. Không, còn hơn hẳn ‘khải linh’ mấy lần. Ý nghĩ vừa động là vô số cảm ngộ ùn ùn kéo đến. Loại cảm giác vui sướng không làm mà hưởng này đến bây giờ ta vẫn nhớ rõ.”
“Nhưng có một chút tệ đoan. Năng lực tăng cường lĩnh ngộ này hình như chỉ nhằm vào một loại ‘pháp’ chấp niệm sâu nhất của ngươi. Lúc đó ta tâm tâm niệm niệm, liền lĩnh ngộ ra...”
Nam Cung Sĩ Vinh dừng một chút, bỏ qua những gì bản thân đã học, nói tiếp: “Vốn dĩ ta còn kém một bước nữa là vào cửa. Dưới sự tăng phúc ngộ đạo gấp mấy lần, ta căn bản là chẳng mấy chốc đã hoàn toàn giác ngộ. Thế nên phá tường đi ra một cách tự nhiên.”
Hứa Bạch liếc nhìn tường Vô Lượng, nghĩ đến manh mối thu thập được trước đó, như có điều suy nghĩ: “Nghe nói Quan Trường Ca vô cùng ngưỡng mộ Quan Hành Tu. Càng kính ngưỡng kiếm thuật của Quan tiền bối đến cực điểm. Nhưng bản thân hắn lại không có thiên phú tu hành Kiếm đạo...”
“Sợ rằng cho dù có tăng thêm ngộ đạo của tường Vô Lượng, ít nhất mười năm hắn cũng khó có thu hoạch. Đây chính là chân tướng khiến hắn mất tích?”
“Hơn nữa cảnh tượng mấy tu sĩ đi cùng với Quan Trường Ca nhìn thấy trên tường Vô Lượng chính là tu sĩ múa kiếm. Cũng giống với suy đoán của đại nhân...”
Hứa Bạch một hơi nói ra suy đoán trong lòng, lại chỉ nói là suy đoán của Nam Cung Sĩ Vinh.
Nam Cung Sĩ Vinh không khẳng định cũng không phủ nhận.
Mà sau một lúc lại bổ sung câu: “Tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài tường Vô Lượng có thể cũng không giống nhau. Hơn nữa ở trong tường Vô Lượng lâu, e rằng ngay cả thành công ngộ đạo, có muốn đi ra cũng không được.”
“Cho nên muốn cứu tính mạng của tiểu tử Trường Ca kia thì phải nhanh một chút.”
Lúc đó Yến Dịch Thu lại nói: “Vậy thì tiến vào trong tường Vô Lượng như thế nào đây đại nhân?”
Nam Cung Sĩ Vinh quay đầu, sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi đang hỏi ta à?”
“Tiểu nhân không dám!” Yến Dịch Thu vội vàng giải thích.
Nam Cung Sĩ Vinh lạnh lùng hừ: “Nếu như ta biết làm thế nào, cần gì phải mang các ngươi tới đây nữa?”
Trong lòng Yến Dịch Thu Tâm âm thầm than khổ, hận không thể vả mình mấy cái tát.
Mà trước khi Nam Cung Sĩ Vinh nói xong Hứa Bạch đã lại thân đến phía dưới tường Vô Lượng.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Nếu như không phải nơi thuộc về quỷ dị mà là chỗ ngộ đạo thiên nhiên. Vậy lấy độ thân thiện của thiên đạo với thân thể này, đáng lẽ ra phải có cảm ứng mới đúng.”