Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1101 - Chương 1101. Nghe Đạo Không Phá Tường

Chương 1101. Nghe đạo không phá tường Chương 1101. Nghe đạo không phá tường

Quan sát hồi lâu mà vẫn giống như trước đây, không phát hiện dị thường gì. Hứa Bạch suy nghĩ một lúc, trực tiếp vươn hai tay ra chạm vào vách tường.

Hắn nhắm hai mắt lại bất động thật lâu.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Nam Cung Sĩ Vinh, ba người Yến Dịch Thu cũng bắt chước dáng vẻ của Hứa Bạch, trực tiếp dùng tay thăm dò tường Vô Lượng.

Trước mặt gương rực rỡ, dường như thoáng chốc có thêm bốn bức tượng đá.

Dưới sự cảm ứng kiên trì của Hứa Bạch, hình như bức tường vốn cứng rắn trước mặt dần dần trở nên mềm mại hơn.

Thân thể cũng mềm hóa theo, muốn chậm rãi hòa vào trong tường.

Hứa Bạch do dự một lát, cũng chẳng phản kháng nữa.

Mà là mặc kệ tường Vô Lượng nuốt chửng thân thể của mình.

Thế nên trong tiếng kinh hô của đám người Yến Dịch Thu, nháy mắt Hứa Bạch biến mất tăm.

Nam Cung Sĩ Vinh thì nhìn chằm chằm vào nơi Hứa Bạch biến mất, ánh mắt hiện lên vẻ mặt khó hiểu.

Bởi vì lúc trước đã biết được bí ẩn của tường Vô Lượng từ trong miệng Nam Cung Sĩ Vinh.

Thế nên tại khoảnh khắc tiến vào trong đó, trong lòng Hứa Bạch suy nghĩ là “làm sao dọn tường Vô Lượng này”.

Vốn trong lòng hắn không hề ôm lấy kỳ vọng thực tế nào, thế nên khi vô số ý nghĩ trong đầu tuôn ra, Hứa Bạch vẫn còn có chút kinh ngạc.

Nhưng mà rất rõ ràng hắn đã lãng phí cơ hội ngộ đạo lần này.

Bởi vì dựa vào câu trả lời do chính tường Vô Lượng đưa ra, muốn mang đi mà không ảnh hưởng tới chức năng ngộ đạo...

Căn bản là không thể làm được.

Sự ra đời của tường Vô Lượng là sự việc hoàn toàn ngẫu nhiên. Ngay cả bản thân thiên địa cũng không thể sao chép dễ dàng.

Hứa Bạch có hơi tiếc nuối, nhưng rất nhanh khôi phục tâm tính bình thường.

Hứa Bạch hoàn thành một lần ngộ đạo, cũng không bị tường Vô Lượng trục xuất. Thế nên hắn bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Quan Trường Ca ở trong đó.

Cảnh tượng nơi đây có phần giống với bên trong ‘thiên địa chi căn’, thân thể tu sĩ tồn tại dưới dạng các đường cong trừu tượng, vặn vẹo. Chẳng qua đường cong trong thiên địa chi căn tương đối có trật tự, đơn nhất. Mà ở nơi này thì phủ thêm màu sắc sặc sỡ, giống như rong biển trôi nổi trong nước không ngừng lắc lư.

Hứa Bạch nhạy bén nhận ra, theo thời gian trôi qua, có một số đường cong tạo thành cơ thể đang chậm rãi hòa tan, hòa làm một thể với tường Vô Lượng.

Thỉnh thoảng lại nhìn thấy thân hình mơ hồ không rõ ràng, hoàn toàn mất đi sinh cơ, chỉ chừa lại đường nét bên ngoài ở xung quanh. Hình như là dấu vết của tu sĩ bước nhầm tiến vào tường Vô Lượng, lại chậm chạp không hề rời đi, đồng hóa với không gian nơi này để lại.

Nhanh chóng xuyên qua tường Vô Lượng, căn cứ vào dao động thỉnh thoảng truyền đến, Hứa Bạch nhanh chóng tìm thấy Quan Trường Ca.

Lúc này thân thể của hắn đã bị hòa tan thành đứa trẻ bảy tám tuổi, chỉ là hắn hoàn toàn không phát hiện ra. Trong tay cầm một vài đường cong thưa thớt đại diện cho “kiếm”, vung vẩy một cách vụng về.

“Quan Trường Ca!” Hứa Bạch thử lên tiếng đánh thức hắn.

Thế nhưng trong không gian tường Vô Lượng căn bản là không hề tồn tại “âm thanh”. Chỉ là hình như có một vài đường cong trôi đi từ trên người Hứa Bạch, sau đó biến mất ở xung quanh, cũng không thu hút được sự chú ý của Quan Trường Ca.

Thế nên Hứa Bạch bay thẳng đến bên cạnh đối phương, túm lấy “kiếm” trong tay của hắn.

Sau đó không nói một lời, tâm niệm chuyển động muốn mang theo hắn rời đi.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, bộ phận của Quan Trường Ca mà Hứa Bạch tóm được lại chủ động thoát ra khỏi thân thể hắn.

Hắn hơi ngạc nhiên nhìn đối phương, chỉ thấy Quan Trường Ca đối mặt với hắn, sau đó khẽ lắc đầu.

Thân thể lại co lại một vòng một lần nữa diễn hóa ra một thanh kiếm. Thần thái si mê, vung tay kiên quyết.

“Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ.”

Trong lòng Hứa Bạch hơi xúc động.

Sau chốc lát không ép buộc nữa, mà nắm lấy một phần của Quan Trường Ca, phá tường rời đi.

“Cho nên đây chính là nguyên nhân hắn biến thành kẻ ngu?”

Nam Cung Sĩ Vinh nhìn Quan Trường Ca tuy đã lần nữa xuất hiện nhưng lại giống như đứa trẻ si ngốc, không ngừng cười ngây ngô, vẻ mặt có phần cổ quái hỏi.

“Không sai.” Hứa Bạch gật đầu: “Phần lớn thần niệm của hắn đều sa vào trong lĩnh ngộ Kiếm đạo. Không chịu trở về. Đối với việc này, ta cũng đành bó tay chịu thua...”

“Khụ khụ...” Hứa Bạch không nhịn được ho khan.

Bị tường Vô Lượng cắn nuốt một phần thân thể, hắn rõ ràng cảm giác bản thân có chút suy yếu. Dường như tinh khí thần bị rút ra một phần tạo thành “khuyết thiếu” tổng thể.

“Dường như thần thông có phần tương tự với ‘Trừu Ti’ của ta, nhưng Trừu Ti càng thiên hướng về quá trình thân thể sụp đổ. Mà cái này thì giống như là một phần thân thể bị gọt bỏ...”

Hứa Bạch trong phút chốc lại lĩnh ngộ thần thông, nhìn qua hơi ngây người.

Còn tưởng rằng hắn đã bị thương rất nặng trong tường Vô Lượng, Nam Cung Sĩ Vinh dặn dò: “Không sao, ngươi đã tận lực rồi. Bản thân Quan tiểu tử không chịu đi ra, chúng ta cũng không hết cách.”

“Lại nói, có thân thể hoàn chỉnh của hắn ở đây, cũng đủ để báo cáo kết quả với lão Quan rồi. Ngươi đi nghỉ ngơi tiếp đi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta. Ta ngược lại muốn xem, đối mặt với tiểu tử ngu dại này, Quan Hành Tu có thể bảo vệ như cũ không.” Sau khi Nam Cung Sĩ Vinh dặn dò Hứa Bạch đi nghỉ ngơi thì phát ra một tiếng cười khẩy.

Bình Luận (0)
Comment