Chỉ là vẫn không có hoàn toàn dỡ xuống đề phòng. Hứa Bạch chỉ giả vờ không biết, mọi việc như cũ.
Thời gian cực nhanh.
Hai năm sau, năm định neo thứ 22.
Trong Trường Sinh cốc.
Giải Ly điệp trong tay Lý Phàm bộc phát ra một luồng sáng trắng lóa mắt.
Có vô số trận phù từ trên Giải Ly điệp không ngừng hiện lên, nhanh chóng biến hóa.
Sau khi bạch quang cuối cùng từ từ tiêu tán, Lý Phàm lại nhạy bén phát hiện được Giải Ly điệp của mình đã lớn hơn một vòng.
“Đây là người thất bại đầu tiên đã xuất hiện trong quá trình chín điệp tranh hùng.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng Giải Ly điệp sau khi thăng hoa, tiếng hô cực kỳ hưng phấn của Phương Tái Tế bỗng nhiên vang lên.
“Tông chủ, cuối cùng ta cũng nghiên cứu ra cách dùng cụ thể của Mâm đá tận cùng rồi!”
Con mắt đồng thị bay tới trước mặt Lý Phàm, tung bay trên dưới không ngừng, vẽ ra từng đường kim tuyến.
“Ồ?” Không nghĩ tới tiến độ của đám người Phương Tái Tế nhanh như vậy, Lý Phàm lộ vẻ kinh ngạc.
Dưới sự dẫn dắt của con mắt đồng thị, Lý Phàm đi tới sân bãi thí nghiệm.
Chỉ thấy ‘Mâm đá tận cùng’ vốn không khác tảng đá bình thường lúc này đang treo trên đỉnh đầu ba người Phương Tái Tế. Ở xung quanh nó, không gian giống như bị tách rời dựa theo quy tắc khác nhau tạo thành từng vòng màu sắc khác nhau bất động. Thoạt nhìn rất kỳ diệu.
Một luồng sát khí màu đen dưới sự khống chế của Khương Ngọc San đang tiến hành cắt xung quanh vòng tròn Mâm đá tận cùng.
Lý Phàm không làm phiền mà đứng bên cạnh quan sát.
Không lâu sau, hắn đã nhìn ra một số cách thức. Cách cắt của Khương Ngọc San không phải cắt ra một phần từ trên mâm đã, càng giống như là “bóc ra một tầng giấy”, cắt ra một mặt phẳng từ trên mâm đá.
Dường như không phải lần đầu thao tác như thế, động tác của Khương Ngọc San thoạt nhìn vô cùng quen thuộc.
Chưa qua bao lâu, một “mảnh đá tận cùng” mỏng mảnh từ trên bản thể tách ra.
Trong nháy mắt bản thể, mảnh đá vốn lớn cỡ mâm tròn lại rơi vào trạng thái nhanh chóng “co lại”.
Vòng tròn bám xung quanh và thể tích bản thân đều đang không ngừng giảm nhỏ.
“Nhanh! Nhanh đút cho nó!” Phương Tái Tế vội vàng hô lên.
Vừa nói vừa ném qua cho Khương Ngọc San mấy viên đá.
Lý Phàm định thần nhìn, đúng là ‘nguyên thạch kiếm thai’ hắn tiện tay giao cho Phương Tái Tế lúc trước!
Nguyên thạch ở sát mảnh đá tận cùng như tuyết rơi vào trong nước, dần dần tan rã.
Mà mảnh đá lại giảm bớt tốc độ co lại của mình, từ từ trở nên ổn định lại.
Sau khi đút cho nó tổng cộng sáu viên nguyên thạch, không gian hình vòng xung quanh mảnh đá cũng kiềm chế vào trong, trở lại trong mảnh đá.
Cứ như vậy, một ‘Mâm đá tận cùng’ bản hơi co đã được tạo thành ngay trước mặt Lý Phàm.
“Đúng là cmn không dễ dàng, còn khó hơn cả đỡ đẻ cho hài tử. Ngươi nói đúng không, Ngọc San.” Phương Tái Tế thở dài một hơi, đắc ý cầm mâm tròn trong tay, thuận miệng hỏi.
“Đúng là ăn nói vô duyên, có thể so sánh như thế à!” Liễu Tam dựng thẳng lông mày tức giận mắng.
Đúng lúc này, Lý Phàm lên tiếng: “Phương tiên sinh, ngươi nói đã phát hiện cách dùng cụ thể Mâm đá tận cùng?”
Phương Tái Tế có chút đắc ý quơ mâm tròn trong tay, nói: “Không sai. May mà có những viên đá kỳ lạ tông chủ ngươi cho ta lúc trước...”
Lập tức giải thích cho Lý Phàm.
Thì ra Phương Tái Tế khoảng thời gian rất dài trước đó đều không có nghiên cứu ra nguyên cớ cuối cùng quyết định nghe theo chỉ điểm của Lý Phàm, tiến hành cắt gọt xử lý Mâm đá tận cùng.
Nhưng bọn họ lại phát hiện, phần cắt ra từ trong mâm đá gần như là sẽ tự động tiêu tán trong không khí trong chớp mắt. Thử đủ loại phương pháp, trước sau đều không thể ngăn cản. Phương Tái Tế thẹn quá thành giận quyết định lấy ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, ném ra hết tất cả đồ vật có thể dùng được trong nhẫn trữ vật.
Kết quả chó ngáp phải ruồi, còn đúng là để hắn tìm được phương pháp có thể làm cho mâm tròn duy trì ổn định.
Đó là dùng đồ vật hàm chứa “cảm ngộ thiên địa chi lý” tiến hành cho ăn.
Không chỉ là nguyên thạch kiếm thai, bất kỳ bảo vật ngưng tụ cảm ngộ ngộ đạo nào đều có hiệu quả.
Mà những thứ Phương Tái Tế ném vừa nãy đều là nguyên thạch đơn giản vì số lượng còn lại của chúng tương đối nhiều mà thôi. Nói cho cùng bí bảo hàm chứa cảm ngộ thiên địa chi lý đều cực kỳ hi hữu.
“Thứ này y hệt tu sĩ. Lúc vừa ra đời cái gì cũng không hiểu. Cho nên cũng không có biểu hiện ra gì dị thường. Nhưng chỉ cần dùng cảm ngộ thiên địa chi lý tiến hành nuôi nấng, làm nó ‘lớn lên’. Như vậy năng lực chân chính của nó mới sẽ hiển hiện!” Phương Tái Tế vuốt ve mâm tròn trong tay, có phần cảm khái nói.
“Giống như lời tông chủ như ngươi nói, thứ này không có tác dụng khác, bản lĩnh duy nhất là có thể che chắn cảm giác của Thiên Huyền Kính ở một mức độ nào đó!”
Đang nói, một đệ tử Dược Vương tông đi đến.
Tay cầm một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính, vẻ mặt câu nệ.
“Bái kiến tông chủ!” Hắn đầu tiên là hành lễ với Lý Phàm, sau đó lần lượt chào hỏi đám người trưởng lão Liễu Tam.
Lý Phàm biết người này, người này tên là Mạnh Vô Thế, là một người trong nhóm tu sĩ Dược Vương tông tỉnh lại trước nhất. Đã sớm lấy được thân phận tu sĩ Vạn Tiên Minh, sau khi chuyển tu tân pháp còn đã đột phá đến tu vi Kim Đan.